Thống Ngưỡng (Đau)

Chương 9: Em không phải con chó hắn nuôi




Biên tập: Rosa

Buổi tối trở lại phòng trọ, Nghê Già đã sức cùng lực kiệt, cô vứt túi xách lên sofa, giống như tê liệt mà ngã xuống.

Dương Nhã Lam rót cho cô ly nước, ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Tìm được con trai của bà chủ con chưa?”

“Tìm được rồi ạ, đã về nhà.”

Trước khi vào cửa nhà, cô đã nhận được điện thoại cảm ơn của bà chủ, thuận tiện đồng ý chuyện cô nghỉ làm, còn nói với cô khi nào muốn quay lại làm việc đều có thể. Nghê Già uống một ngụm nước ấm rồi hỏi: “Chu Di Sơn đâu ạ?”

“Cơm nước xong liền đưa mẹ về rồi lại đi tiếp, cậu ấy bận bịu lắm.”

Dương Nhã Lam giúp cô vuốt lại mái tóc dài lộn xộn: “Tìm được người là tốt rồi, sau này con không được đi làm thêm nữa, học hành cho thật tốt, thi vào một trường đại học tốt, tương lai tìm một công việc tốt mới là chính sự.”

Nghê Già cười: “Mẹ, con không còn học được nữa.”

Hồi học cấp 2 cô chỉ biết chơi, lên cấp 3 nhiều va chạm hơn, năm 12, căn bản là áp lực trên người nên cô không thể hiện ra vì cô hoàn toàn không theo kịp.

Dương Nhã Lam phản đối: “Có được hay không đều phải nỗ lực đã rồi hẵng nói, nếu không có bằng cấp sau này con dựa vào cái gì ăn cơm?”

“Con kế thừa gia nghiệp.” Nghê Già lười biếng đặt tay lên vai bà: “Tiệm mới của mẹ trang hoàng sao rồi?”

Cô giao 100.000 vạn kia cho Chu Di Sơn để anh ta tìm giúp Dương Nhã Lam một chỗ ở thành phố B, chuẩn bị mở một tiệm bánh ngọt, tuy không phải trung tâm thành phố nhưng giao thông trước cửa hàng rất tiện, đường xá thông suốt, lượng người cũng không ít.

Lúc Dương Nhã Lam vẫn còn là một phu nhân giàu có, không cần thiết phải làm một ngày ba bữa, thời gian rãnh thường nghiên cứu nhiều đồ ngọt, cũng coi như là một tài năng của bà.

Mẹ Nghê nói: “Mẹ định mai trở về, hai ngày nay trang hoàng xong rồi, mẹ phải đi xem.”

Nghê Già gật đầu “Vâng” một tiếng.

“Sẽ khai trương vào tuần sau, nếu con rảnh, nhớ quay về xem.”

“Dạ.” Nghê Già cười, duỗi tay ôm chặt cơ thể không còn đẫy đà của Dương Nhã Lam, nhẹ giọng nói: “Mẹ, cố lên.”

Dương Nhã Lam xoa xoa mu bàn tay cô, nếp nhăn ở khóe mắt nổi lên.

“Con cũng phải cố lên.”

***

Lúc Tiếu Khải Minh tìm tới cửa, Nghê Già không hề kinh ngạc, sau lần gặp vừa vội vàng vừa không chịu nổi đó, cô đoán được cậu ta sẽ đến.

Ngay giờ tan học tối, trước cửa lớp, nhiều người đến rồi đi, Tiếu Khải Minh cũng được xem như là một nhân vật trong trường, không ít người học lớp 12 nhận ra cậu ta.

Nghê Già không muốn để quá nhiều người biết, cô cảm thấy Tiếu Khải Minh trực tiếp đến khối 12 tìm cô đã là một hành động ngu xuẩn rồi.

Cô cầm cặp sách bằng một tay, đi ngang qua, liếc cậu ta một cái, sau đó không nói một lời đi lên sân thượng.

Tiếu Khải Minh đuổi theo sau.

Nghê Già đi lên, quét nhìn xung quanh một vòng, xác định trên sân thượng thượng không có người mới bảo Tiếu Khải Minh đi lên.

Sau cơn mưa đêm, trời rất lạnh, mặt đất bị nước thấm ướt, lộ ra ánh sáng nhiều màu và mơ hồ.

Cô lấy bao thuốc từ trong cặp ra, chia cho Tiếu Khải Minh một cây, cậu ta nhận lấy nhưng không hút.

Cô mặc kệ, tự mình nghiêng đầu châm lửa, hút được hai ngụm, mới miễn cưỡng nhấc mắt lên: “Nói đi, chuyện gì?”

Tiếu Khải Minh há miệng thở dốc, giống như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

Nghê Già thấy cậu ta như vậy, cười khẽ một tiếng.

“Có phải rất châm chọc hay không? Gặp lại, mọi người đều thảm như vậy.”

Tiếu Khải Minh liếc nhìn cô, nhịn hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi ra: “Năm đó chị bị sao vậy?Không liên lạc với ai, thi chuyển cấp cũng không đến.”

Nghê Già hút thuốc, hỏi lại: “Các người đoán thế nào?”

Tiếu Khải Minh chần chừ một lát rồi nói: “Nhà chị bị phá sản?”

“Không khác lắm.” Nghê Già vui vẻ: “Đoán rất chuẩn.”

Tiếu Khải Minh thấy dáng vẻ bình bình đạm đạm của cô, cảm thấy khá khó khăn khi so sánh cô của bây giờ và cô sắc sảo của trước đây.

Cô đẹp hơn trước nhiều, hơi thở quyến rũ như có như không lúc còn trẻ theo năm tháng lộ ra càng ngày càng rõ.

Nhưng không thấy nơi chói mắt nhất của cô.

“Chuyện lần trước của chị với Phàn Nhân là sao?” Tiếu Khải Minh hỏi vào chủ đề chính, lông mày chau lại một chỗ: “Có phải có người cố ý hại chị không?”

Lời này của cậu ta ám chỉ rất rõ, Nghê Già nhìn chằm chằm đám người tụ ba tụ năm trong sân trường, gãy tàn thuốc rơi xuống sau đó mới quay đầu, lạnh nhạt nhìn cậu ta.

“Ai?”

Trong nháy mắt, sắc mặt âm u của Tiếu Khải Minh chìm xuống: “Trần Kính Sinh.”

Nghê Già cong đuôi mắt: “Đúng, thì thế nào?”

Cuộc gặp mặt ngẫu nhiên ở sân thượng ngày đó, kẻ thấy mặt cô chỉ có Trần Kính Sinh và Phàn Nhân đang hôn hít hắn, căn bản không có ai khác.

Cho nên chỉ có một khả năng, chuyện này là Trần Kính Sinh truyền ra ngoài, mục đích chính là khiến cô chịu tiếng xấu.

Tiếu Khải Minh thấy cô có phản ứng, vội vàng nói: “Em có chuyện này muốn chị giúp.”

Nghê Già xoay người, dựa lưng vào đoạn tường rào cao một nửa trên sân thượng: “Chuyện gì?”

“Di động năm đó của chị, chị còn giữ không?”

Câu nói này của Tiếu Khải Minh nhanh chóng kéo Nghê Già về ba năm trước.

Lúc đó, di động của Tiếu Khải Minh hết pin, muốn mượn di động của cô quay video, vì muốn lấy lòng Tiếu Tử Cường nên cô đã cho cậu ta mượn.

Cho nên, toàn bộ quá trình Trần Kính Sinh quỳ xuống đều lưu trong di động của cô.

Mà hôm sau, Nghê Chấn Bình liền xảy ra tai nạn giao thông, từ đó, cuộc sống của cô hỏng hết, vốn không rảnh bận tâm trong di động có gì.

Về sau, Chu Di Sơn đã đổi cho cô một chiếc di động mới, cái cũ đã bị Dương Nhã Lam cất đi, bỏ trong thùng đựng đồ cũ.

Cô lại ngước mắt, vẻ mặt đã hơi lạnh: “Cậu muốn làm gì?”

“Video trong tay bọn em đều bị xóa hết rồi, nhưng mà Trần Kính Sinh không biết sau đó em đã dùng di động của chị quay!” Tiếu Khải Minh kích động, nhảy lên trước một bước.

“Chị Nghê Già, chị có thể tìm được video kia rồi gửi cho em không?”

“Sau đó thì sao?” Nghê Già nhìn Tiếu Khải Minh: “Phát lên mạng, vạch trần những lịch sử đen tối kia của Trần Kính Sinh?”

“Không được sao?! Bây giờ hắn thật ngông cuồng!”

Tiếu Khải Minh càng nói càng kích động, thần kinh liên tục bị kéo căng, giống như đã tới cực hạn, cậu ta trực tiếp rống ra: “Chị không biết hắn đã tra tấn em thế nào đâu! Năm đó nhiều người như vậy, ai vây xem cũng bị hắn đánh, mà em thì sao? Hắn không động vào em, chị nói xem hắn muốn làm gì? Uy hiếp em? Hay là vũ nhục em? Mẹ nó, em không phải con chó hắn nuôi!”

“Tiếu Khải Minh.” Nghê Già ném tàn thuốc, liên tục nghiền nát nó trên mặt đất: “Cậu cảm thấy Trần Kính Sinh của bây giờ sẽ bị một cái video đả đảo sao?”

“Không có cũng sẽ có, dù sao cũng có thể diệt bớt cái tính kiêu căng của hắn. Hắn đừng tưởng rằng mình có thể cao cao tại thượng suốt đời, những chuyện tồi tệ của hắn trước đây, cũng chính là chuyện em và chị không lật tẩy ra. Nếu mọi người nhìn thấy cảnh hắn từng quỳ trước mặt em, hắn còn có thể ngông cuồng như vậy sao?”

Nghê Già xuy nhẹ: “Cho dù người khác thấy được thì phải làm sao? Phao tin đồn sau lưng Trần Kính Sinh? Hay là truyền tai nhau nói xấu hắn?”

Cô nói xong, đi về trước một bước, kéo gần khoảng cách của họ, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của Tiếu Khải Minh, gằn từng tiếng hỏi: “Cậu xem trong cái trường này, ai dám?”

Không riêng gì trong xã hội, ở trong trường, bắt nạt kẻ yếu cũng là chuyện bình thường.

Bây giờ ai dám chọc Trần Kính Sinh?

Trong lòng Tiếu Khải Minh đã có đáp án, phút chốc ánh mắt u ám đi.

Cậu ta nói: “Em vốn đã thừa nhận, bây giờ tai anh họ đã bị điếc, em cũng không làm được gì, còn phải theo sau mông Trần Kính Sinh mỗi ngày. Em đã nghĩ, sống qua trung học thì tốt rồi, chỉ còn hơn một năm, nhẫn nại rồi sẽ qua, cho đến ngày đó nhìn thấy chị.”

Tiếu Khải Minh nói xong, ngồi xổm xuống, đưa hai tay ôm đầu: “Đã lâu như vậy, cơn giận của hắn với chúng ta không hề giảm bớt, em bỗng nhiên cảm thấy, trận nhục nhã này vốn không có chừng mực.”

“Vậy cậu muốn thế nào?”

Tiếu Khải Minh ngẩng đầu: “Bây giờ, thứ duy nhất có thể giúp em thoát khỏi tình cảnh này chỉ có video kia.”

Nghê Già hỏi: “Hậu quả thì sao, cho dù rất xấu?”

Cậu ta cười khổ: “Còn có thể tệ hơn giờ sao?”

Nghê Già không nói nữa.

Cô chuyển đến, từ chuyện bị Phàn Nhân đánh đến chuyện Cố Nam Minh vào bệnh viện, không tới một tháng, cô đã hiểu biết sâu sắc con người của Trần Kính Sinh một lần nữa.

Cuộc sống của cô có thể dễ dàng bị hắn đảo loạn, khó có thể tưởng tượng, mấy năm qua Tiếu Khải Minh đã phải sống như thế nào.

Hiện giờ, cậu ta bị buộc đến tình cảnh cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cũng là bình thường.

Nghê Già cảm thấy cậu ta rất ngu ngốc, biện pháp vừa liều lĩnh vừa không chắc có hiệu quả này chẳng khác nào bức mình đến đường cùng.

Nhưng cô có thể hiểu.

Vì phẫn nộ, không cam lòng, bất bình, cô cũng từng có những suy nghĩ phi lý giống vậy.

Nghê Già không nói thêm nữa.

Về đến nhà, cô bảo Tiếu Khải Minh chờ dưới lầu.

Cô để thùng đựng vật cũ trong ngăn kéo, có thể tìm được dễ dàng.

Nghê Già xuống lầu, ném chiếc di động dán đầy kim cương phát sáng hồi còn là thiếu nữ của mình cho Tiếu Khải Minh.

“Hết pin rồi, về nhà tự nạp đi.”

Thấy cậu ta hung hăng bóp di động trong tay, cô cất giọng lạnh nhạt: “Tiếu Khải Minh, tôi chỉ nhắc nhở cậu một lần, đừng đi quá xa.”

Trong bóng đêm dày đậm, cậu ta đứng ngược đèn đường, vầng sáng chiếu trên mặt cậu ta khiến Nghê Già không thấy rõ vẻ mặt.

Chỉ nghe cậu ta thì thầm: “Được, cám ơn chị, Nghê Già.”