Biên tập: Rosa
Sở Lê vào phòng bao sau Nghê Già, cô ta đi trang điểm lại, dặm chút phấn lên cánh mũi lấm tấm dầu, son môi là màu quýt dịu dàng. Vẻ mặt đã như thường, nở nụ cười hiền lành và thân thiện với người khác, nhìn không ra manh mối.
Sau khi khoe khoang và bấu víu xong, bữa tiệc cũng sắp kết thúc, nhưng có người còn chưa thỏa mãn, kêu gào đòi đi hát karaoke tiếp, cũng có người khéo léo từ chối, tỏ vẻ muốn về trước.
Trình Thạc hỏi ý kiến của Nghê Già, cô chẳng có hứng thú.
Cô mất đi tâm trạng đối phó, dựng lên một gương mặt ‘người lạ chớ đến gần’, cô chỉ muốn nhanh nhanh về nhà tắm rửa đi ngủ.
Lớp trưởng định đi thanh toán, sau đó quay về tính xem mỗi người chia bao nhiêu, vừa đứng dậy, Sở Lê đã ngăn cô ấy, cười nói: “Hóa đơn đã lấy rồi, lần này để tôi mời.”
Sau nhiều năm, cô gái nhỏ bé và yếu đuối kia cũng có khí thế như vậy, tay nhỏ vung lên, tốn bao nhiêu cũng không quan trọng, chỉ muốn mọi người vui vẻ.
Lập tức có bạn học làm bộ ‘oán trách’, “Sở Lê, sao cậu lại vậy? Mọi người đã nói là sẽ chia AA [1], để mình cậu trả bọn tôi ngại biết bao?”
[1] một cách thanh toán sòng phẳng, ai trả tiền người nấy.
Lớp trưởng thật thà nói, “Đúng đó, bao nhiêu tiền chúng ta chia đều đi, nhiều người như vậy giá cũng không rẻ đâu.”
Lúc này Sở Lê mới từ từ giải thích, trên mặt còn hơi thẹn thùng, “Thật ra cũng không phải tôi, là bạn trai tôi, anh ấy thanh toán xong mới nói với tôi.”
Có “Bạn trai” hào phóng như thế, kính bạo [2] cực kì, hiển nhiên mọi người lại bắt đầu ồn ào.
[2] chỉ một sự việc gây sốc và có sức bùng nổ.
“Bạn trai cậu đâu?”
“Đúng vậy, bảo anh ấy đến uống một ly đi.”
Sở Lê vốn không muốn để Trần Kính Sinh lộ diện, cô ta sợ anh và Nghê Già gặp mặt, nhưng lại không cam lòng, không muốn bỏ qua cơ hội này.
Trong lúc suy nghĩ, Sở Lê quay đầu đi gọi điện, thấy cô ta vô thức nhăn mày, bĩu môi làm nũng, Nghê Già rơi vào im lặng.
Người ở đầu dây bên kia, bây giờ có dáng vẻ gì?
Cô đột nhiên nhận ra, đã lâu lắm rồi cô không gặp anh.
Chín năm, ngay cả một tin tức về anh cũng không có.
Cô không liên lạc, anh cũng chưa từng chủ động.
Xa cách lâu như vậy, cô vì chút kích thích mà chạy về, nhưng, nếu bên cạnh anh đã sớm có giai nhân khác, anh còn cần cô nữa không?
…
Trần Kính Sinh không đồng ý xuất hiện ở buổi họp lớp với Sở Lê.
Lúc Sở Lê cúp máy, không hề tỏ ra thất vọng, cô ta hiểu, anh chịu tới đón cô ta đã là có mục đích khác, anh sẽ không cho cô ta cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Bữa ăn kết thúc, đoàn người đông đúc cùng nhau xuống lầu, ra khỏi khách sạn, tập trung ở bãi đỗ xe trước rồi bắt đầu sắp xếp hành trình tiếp theo.
Đi hát một nửa, muốn về nhà một nửa, Nghê Già không định đi, Trình Thạc bị vợ liên tục gọi điện đến giục, anh ta cũng phải về nhà.
Một vài nam sinh sắp xếp cho mấy người không uống rượu, lái xe đưa nữ sinh về nhà, Nghê Già mở di động ra, đang định book taxi thì Trình Thạc đi qua, nhìn vào màn hình của cô rồi nói: “Để tôi đưa cô về, tôi có lái xe tới.”
Nghê Già còn chưa đáp, Sở Lê đã ở sau gọi cô, “Nghê Già.”
Nghê Già xoay người.
Một chiếc Bently SUV chậm rãi chạy tới.
Nghê Già chưa từng nghĩ, cảnh tượng cô và Trần Kính Sinh gặp lại sẽ thế nào? Cô không thích miêu tả những chuyện chưa xảy ra trong đầu, cô thích đưa vào hành động hơn, dùng hai mắt cảm thụ một cách trực quan nhất.
Nhưng trước mắt, chỉ chút ánh sáng mờ lướt qua bóng dáng kia, hai chân Nghê Già đã bất động.
Người ngồi sau cửa kính xe, một bàn tay đặt trên vô lăng, cô nhìn thấy đôi tay thon dài của anh trước tiên, từng ngón từng ngón cầm lấy tay lái màu đen, các đốt ngón tay hiện rõ, phác họa bốn cục xương trên mu bàn tay, ngay cả trên cổ tay cũng đeo một chiếc đồng hồ bạc, vững vàng ôm lấy bàn tay cực kỳ xinh đẹp kia.
Ánh mắt lại chuyển lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt anh.
Đàn ông nên trải qua năm tháng.
Bị mài dũa, bị lắng đọng, biến anh thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, xương lông mày trở nên cứng rắn, ngũ quan càng ngày càng xuất sắc, đường cong dưới cằm siết chặt, danh gia cũng không khắc được đường nét hoàn mỹ như vậy, thừa một chút cũng sẽ trở nên rườm rà.
Nhưng anh lại lạnh lùng hơn trước, hơi thở tàn bạo và sự kiêu ngạo chỉ tăng chứ không giảm.
Ánh mắt anh quá sắc bén, con ngươi rét lạnh, lạnh đến thấu xương, còn mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, cứ như đao nhọn, ghìm chặt cô, bới móc từng lớp quần áo làm cô vô thức sợ hãi, không thể thở được.
Mấy năm nay, chắc anh đã trải qua những trận mưa gió tanh máu, lên thẳng mây xanh, nếm đủ ngọt bùi và đắng cay, hưởng thụ sự tâng bốc của mọi người. Vì anh không hề che dấu dã tâm của mình, chỉ cất nó dưới lớp da lạnh lùng bên ngoài, như dã thú nấp ở chỗ tối chờ thời cơ hành động, không biết khi nào sẽ bị kích thích, gây ra một trận thảm họa.
Cô không hiểu ý tứ trong mắt anh, nhưng cô biết, anh đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.
Nghê Già cúi đầu trước ánh mắt của anh.
Những người khác cách khá xa, không thể nhận ra người trong xe là ai, nhưng bọn họ biết được nhãn hiệu của chiếc xe kia, trong ánh mắt hâm mộ của bạn học, Sở Lê mở cửa ghế phụ ra, nhìn về phía Nghê Già: “Chúng tôi sẽ đưa cô về.”
Cô ta dùng từ “Chúng tôi”.
Nghê Già lạnh nhạt nói: “Không cần.”
“Vậy cô về thế nào?” Sở Lê hỏi, giọng điệu trào phúng: “Cô có xe sao?”
Lớp trưởng đi tới thu xếp, “Nghê Già, cậu để Sở Lê đưa cậu về đi, hai người cũng quen thân với nhau mà.”
Cái gì quen thân?
Nghê Già không muốn đặt mình trong hoàn cảnh xấu hổ này, cô không nói gì nữa, dường như Trình Thạc nhìn ra sự kháng cự của cô, bèn giải vây giúp: “Không sao, tôi đưa cô ấy về là được.”
***
Một lần gặp mặt ngắn ngủi, lại như một cú đánh thật mạnh trong lòng Nghê Già.
Bọn họ chạm mặt nhưng không ai nói gì, chỉ đối diện nhau mà cô đã cảm giác được những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Con đường phía trước lại trở nên mù mịt.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, Phàn Nhân nhờ cô giúp một chuyện.
Cô ta là người mẫu, việc mở rộng mối quan hệ và làm quen với giới quyền quý rất quan trọng, thường xuyên bí mật đến một câu lạc bộ cao cấp, phụ trách tiếp đãi khách quý, đồng hành cùng một số dự án giải trí kiểu chơi golf. Đây là một công việc nghiêm túc, tuy không tránh được việc thỉnh thoảng bị sàm sỡ, nhưng câu lạc bộ là sự tích hợp giữa giải trí và kinh doanh, người đến đây phần lớn là mượn danh nghĩa “giải trí” để làm ăn, bản chất khác với những chỗ ăn chơi ‘hoạt sắc sinh hương’.
Bây giờ Phàn Nhân đã là ‘thủ lĩnh’ của những cô gái tiếp khách, tuyển người mới mỗi năm, lúc khách VIP đến câu lạc bộ mới ra mặt, thời gian còn lại cô ta bận làm việc, không cần đến câu lạc bộ.
Cô ta nhận được điện thoại của quản lí, nói là tuần sau có khách hàng quan trọng đến, không được có bất kì sai sót nào, muốn cô ta tới giúp.
Phàn Nhân không ở trong nước, cô ta cần hoàn thành vài bộ ảnh ở nước ngoài, không về kịp, trong lúc sứt đầu mẻ trán, cô ta nghĩ tới Nghê Già.
Trong quá trình trao đổi ngắn ngủi, Nghê Già từng nói mình học chuyên ngành quản lí khách sạn, nói trắng ra là, rất phù hợp với chuyện cô ta muốn làm, quả thực là trời giáng cứu tinh.
Thái độ cầu xin của Phàn Nhân vô cùng thành khẩn, còn thêm hai ba câu hình dung chuyện mình không về kịp, bằng không nhất định sẽ không phiền cô.
Nghê Già không từ chối được nữa, liền đồng ý.
Phàn Nhân là một sự tồn tại hữu ích của cô, có thể duy trì quan hệ, cô bán cho cô ta một ân tình, về sau bản thân cũng có lợi.
Tạm thời cô đang rảnh, vả lại cũng chỉ một ngày, coi như là hâm nóng mình trước khi tiến vào trạng thái làm việc.
***
Phàn Nhân đã nói trước với quản lí câu lạc bộ, sáng hôm đó, khi Nghê Già đến, quản lý liền dẫn cô đi nhận đồng phục, một bộ váy đen, một đôi giày cao gót 8cm.
Cô có gương mặt đẹp, dáng người tốt, một bộ âu phục màu đen bình thường cũng có thể mặc đến quyến rũ và gợi cảm, quản lý vừa thấy cô liền khen không dứt miệng, vốn tưởng rằng Phàn Nhân tùy tiện nhét một người vào, nhưng hiện tại, chị ta cực kì vừa lòng.
Quản lý nhịn không được dặn dò cô thêm hai câu, nếu thật sự có khách động tay động chân, có thể nhịn hãy nhịn, tuy chỗ này là địa điểm cao cấp, nhưng khách hàng ở đây không phú cũng quý, người nhiều tiền, vài người có tâm địa gian xảo là không tránh khỏi.
Nghê Già gật đầu.
Sao cô có thể không rõ.
Hơn 10h sáng, khách quý trong miệng quản lí cũng tới, từng chiếc xe sang trọng nối nhau chạy vào sân, từ lúc tài xế chạy đến bãi đậu xe, cô và những cô gái khác đã đứng ngay ngắn chỉnh tề ở trước cửa đại sảnh, chuẩn bị đón tiếp khách quý.
Một đám đàn ông, cao thấp mập ốm, đủ kiểu đủ loại, vừa nói chuyện với nhau vừa đi qua các cô.
Nghê Già và những người khác hơi hạ thấp người, chờ người cuối cùng đi qua mới đứng dậy.
Nhưng trong tầm mắt, một đôi giày da bóng loáng chợt dừng trước mặt cô, không đi.
Nghê Già nâng mắt, đối diện với một đôi mắt đen kịt.
Biểu cảm trên mặt anh như cười như không, ánh mắt trần trụi, quét nhìn cô từ trên xuống dưới.