Biên tập: Rosa
“Cậu nói ai không có đầu óc?”
Trần Kính Sinh không đáp, bày ra dáng vẻ không muốn quan tâm đến cô.
Nghê Già lại nhìn sang chỗ Sở Lê, sau khi suy xét một chút thì xoay người.
“Đi thôi.”
Cô không quan tâm Triệu Như nghĩ gì về mình, cô chỉ quan tâm Sở Lê.
Nhưng bây giờ, có lẽ Sở Lê không cần sự quan tâm của cô.
Thế mà cái liếc mắt này, lại bị Triệu Như hiểu lầm thành ý khác.
Cô ta nói: “Rõ ràng Nghê Già thấy cậu đang khóc, vậy mà không tới an ủi.”
“Là tôi chạy không tốt.” Sở Lê vẫn còn rơi nước mắt, “Có lẽ cậu ấy không muốn làm tôi khó xử.”
“Cậu ta có Trần Kính Sinh liền mặc kệ cậu.”
“…”
Sở Lê mím môi, nhìn bóng lưng của Nghê Già và Trần Kính Sinh rời đi, không nói nữa.
*
Trần Kính Sinh thẳng đi về phía trước.
Nghê Già đi theo sau, “Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
“Ồ.” Nghê Già quay đầu tìm tìm, hỏi, “Tống Chương đâu?”
Trần Kính Sinh cũng không quay đầu lại: “Không biết.”
“Không biết?” Nghê Già cảm thấy lời này khá thú vị, giọng điệu cũng ngả ngớn lên, cô đi đến trước mặt cậu, xoay một vòng, trực tiếp chặn đường cậu.
“Là không biết, hay là không muốn cậu ta đến?”
Trần Kính Sinh cũng dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Nghê Già: “Nói đi.”
“Không muốn cậu ta đến.” Trần Kính Sinh thấp giọng, “Vừa lòng chưa.”
“Cắt.”
Ý cười trên mặt Nghê Già càng đậm hơn, cô xoay người, chùm tóc đuôi ngựa quét qua quai hàm của cậu.
Nho nhỏ mềm mềm, rất ngứa.
Từ màu bạc đến màu đen, mái tóc dài vừa phóng khoáng vừa đẹp mắt của cô, đều ở trong ký ức của cậu.
Từng sợi từng sợi, đã sớm trói chặt cậu.
*
Nghê Già và Trần Kính Sinh cùng đến một tiệm mì ở ngoài trường học.
Là chỗ cô từng mời Sở Lê ăn.
Nghê Già ngựa quen đường cũ gọi xong cho mình, sau đó quay đầu hỏi Trần Kính Sinh, “Cậu ăn cái gì?”
Trần Kính Sinh không nhìn thực đơn, chỉ nói: “Giống nhau.”
Nghê Già gật đầu, nói với nhân viên cửa hàng, “Vậy cho cháu hai bát.”
“Được rồi.” Nhân viên cửa hàng đáp một tiếng, nhấc tấm rèm ở phía sau bếp, đi vào trong.
Lúc này đang là giờ cơm trưa, có rất nhiều học sinh của trường Lục Trung đến đến đi đi ở trong tiệm, không ít người chú ý tới bọn họ, tụ thành một đám ríu rít bàn tán.
Thỉnh thoảng len lén nhìn qua.
Nghê Già rót hai ly nước, đưa cho cậu một ly, ung dung mở miệng, “Người nổi tiếng nha.”
Trần Kính Sinh không quan tâm đến sự chế nhạo của cô.
Nghê Già phát hiện Trần Kính Sinh có một thói quen rất tốt. Cậu không ‘nghiện’ smartphone như bạn cùng lứa, di động của cậu thường bị cất ở trong túi.
Ví dụ như lúc này, cậu im lặng mà ngồi, không nhìn di động, cũng không mở miệng nói chuyện.
Không khí cũng không quá xấu hổ, Nghê Già trở nên rất thờ ờ với mặt đối nhân xử thế, cô không nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không thích chủ động thay đổi không khí.
Mọi sự tùy duyên đi.
Điểm này, tốt hơn đám nữ sinh như con thiêu thân luôn thích làm trò trước mặt Trần Kính Sinh rất nhiều.
Hai tô mì rất nhanh được bưng lên, Nghê Già theo thói quen đổ non nửa bình dấm vào.
Trần Kính Sinh nhìn động tác khoa trương của cô, “Thích ăn dấm như vậy à?” (Thích ghen như vậy à?)
Nghê Già nhướng mày, “Ăn dấm của ai?” (Ghen với ai?)
Cứng rắn bóp méo ý của cậu.
Hôm nay cô luôn trêu chọc cậu.
Trần Kính Sinh hờ hững nói: “Tôi không có dấm cho cô ăn.” (Tôi không làm gì có lỗi với em hết.)
“Đúng vậy.” Nghê Già cười, “Anh Sinh giữ mình trong sạch, không ở trên sân thượng ôm ôm ấp ấp với người khác.”
Hai tiếng “Anh Sinh”, cô kêu đến giòn tan.
Nhớ tới chuyện lần đó ở sân thượng, Trần Kính Sinh cau mày.
Nghê Già nói tiếp: “Nhìn không ra nha, anh Sinh thích sự kích thích cơ đấy?”
Trần Kính Sinh giương mắt, “Cô muốn thử?”
Nghê Già nhìn thẳng cậu, “Không phải đã thử qua thứ còn kích thích hơn rồi sao?”
“Nghê Già.” Đáy mắt Trần Kính Sinh hiện lên sự cảnh cáo, “Cô thiếu đòn?”
“Không.”
Nghê Già thu lại tính tình, ngoan ngoãn cúi đầu ăn mỳ.
Ăn xong hai miếng, cô mới nói thêm: “Tôi thích ăn chua, còn có cay, lúc nấu ăn phải bỏ thật nhiều dấm.”
Trần Kính Sinh hỏi: “Cô biết nấu ăn?”
Chuyện này thật sự không ngờ tới.
“Ừ.” Nghê Già nói, “Con nhà nghèo không có tiền gọi đồ ăn nhanh, không tự mình làm lấy gì sống?”
Cô nhớ cái lần giúp cậu tổng vệ sinh, trong thùng rác toàn là đồ hộp, còn có đống thực phẩm không có dinh dưỡng trong tủ lạnh nhà cậu.
Không phải cậu có bảo mẫu sao?
Người nhà cũng không quản?
Trần Kính Sinh bắt được trọng điểm, “Ở một mình?”
Năm đó tình huống của nhà cô được lan truyền rất rộng.
Nghe đến mấy tin đó cậu cảm thấy rất sảng khoái.
Trần Kính Sinh từng cho rằng, những thứ kia đều là báo ứng, là cô xứng đáng.
Nhưng giờ này ngày này, lại là một loại cảm giác khác.
Nghê Già nói: “Ừ, nhưng mẹ tôi thường xuyên tới thăm tôi.”
“Người đàn ông lần trước là ai?”
Chuyện này cậu nhớ thật lâu.
Nếu Nghê Già ở một mình, tại sao người đàn ông kia mới sáng sớm đã đưa cô đến trường?
Nếu đáp án giống như cậu nghĩ…
Trần Kính Sinh cảm thấy, cậu sẽ bóp chết Nghê Già.
“Anh ấy là luật sư của tôi.” Nghê Già nhìn khuôn mặt u ám của cậu, nói, “Nghĩ bậy cái gì đó, cho rằng tôi mang đàn ông về nhà à?”
Trần Kính Sinh không nói chuyện.
Nghê Già cười lên, “Ngay cả thời gian ăn cơm với anh ấy cũng ít lắm.”
“Nếu có, cô sẽ làm gì?”
“Shit, tôi có thể làm gì?” Nghê Già bỏ đũa xuống, “Trần Kính Sinh, hôm nay cậu nói nhiều quá đấy.”
Trần Kính Sinh hờ hững thu mắt.
Yên lặng một lát, cậu lại hỏi: “Mẹ cô ở đâu?”
Nghê Già: “Chỗ khác.”
“Chỗ khác?”
“Ừm.”
“Thành phố nào?”
“Rất xa.”
“Vì sao không chuyển tới đây?”
“Phiền phức.”
Câu trả lời của cô rất mơ hồ.
Trần Kính Sinh cảm thấy không thoải mái.
Cậu cảm thấy có cái gì đó, sắp kiềm nén không được nữa.
Đó là một loại hoảng loạn.
Hoảng loạn vì cô sẽ sớm đi khỏi đây.
Giọng Trần Kính Sinh lạnh đi.
“Cô có ý gì?”
“Ý của tôi chính là… ” Nghê Già liếc qua tô mì còn nguyên của cậu.
“Mì của cậu dính hết vào nhau rồi.”
…
Trần Kính Sinh không hề động đũa.
Tô mỳ khô cằn đặt ở trên bàn.
Thấy Nghê Già ăn xong, Trần Kính Sinh đứng dậy đi trả tiền.
Cô ngồi không nhúc nhích.
Nghĩ tới khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Trần Kính Sinh, ngực cũng buồn bực.
Ra khỏi tiệm, đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bên đường.
Nghê Già đi vào mua hai bình nước.
Sau khi đi ra, Trần Kính Sinh đã đi ra ngoài được một đoạn.
Cậu không chờ cô.
Nghê Già đuổi theo.
Vốn định kéo cậu, còn chưa đụng đến vạt áo thì cậu đã dừng lại.
Nghê Già đưa bình nước cho cậu.
Vị chanh, chua lè.
Trần Kính Sinh không nhận, mặt mày lạnh lùng.
Nghê Già: “Cầm đi.”
“Không muốn uống.”
“Cậu đột nhiên tức giận cái gì?”
Trần Kính Sinh nặng nề xùy một tiếng.
“Trần Kính Sinh.” Nghê Già chậm rãi cong môi.
“Có phải cậu thích tôi không?”
Vấn đề này, không thể trả lời
Cho dù có, cũng không phải bây giờ.
Trần Kính Sinh đột nhiên nhìn phía cô, hai mắt tối đen, sâu hút như thể không đáy.
Thật lâu sau, cậu nói: “Không có.”
“Vậy không phải tốt rồi sao.” Nghê Già đưa bình nước cho cậu, “Tôi có đi khỏi đây hay không, cậu cũng không cần để ý.”
“…”
Cậu nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
“Cậu mới học 11, còn hơn một năm nữa mới thi đại học.” Nghê Già thản nhiên nói, “Mà tôi lại sắp phải thi đại học.”
“Sau đó?”
“Không biết sẽ đi đâu.” Nghê Già nói đùa, “Cậu có thể đi tìm tôi.”
Chờ sau này.
Chờ mọi chuyện chấm dứt hết.
“Nghê Già.”
Trần Kính Sinh nhìn cô, gằn từng tiếng,
“Tôi vĩnh viễn sẽ không đi tìm cô.” (Editor khinh bỉ: chờ vả mặt đi anh Sinh!)
*
Lịch thi đấu vào buổi chiều rất ít, sau khi kết thúc thì bắt đầu cử hành nghi lễ bế mạc.
Nghê Già là người nhận giải nhiều nhất lớp, thay mặt lớp lên bục nhận thưởng. Sau khi tổng hợp điểm, lớp bọn họ đạt được hạng hai, hạng nhất là đám Phàn Nhân và mấy học sinh chuyên.
Trên cổ Nghê Già còn đeo hai tấm huy chương.
Giải nhất 800m nữ, giải nhì 3000m nữ.
Cô sờ hai tấm huy chương, chế tác không đẹp lắm, nhưng vẫn phát sáng. Nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Đây là cô dựa vào chính mình đạt được.
Đại hội thể dục thể thao cuối cùng của cấp 3, kết thúc viên mãn.
Cô đã làm hết sức mình.
Tống Chương đã đứng trên bục nhận thưởng, trên cổ cậu ta đeo một đống huy chương, trong tay còn cầm tờ giấy khen hạng nhất cho giải thưởng lớp có tổng điểm cao nhất.
Chụp xong mấy tấm ảnh kỉ niệm với đám người lộn xộn ở trên bục, Tống Chương bước tới bên cạnh cô, “Ôi chao, thu hoạch phong phú thật.”
Lực chú ý của Nghê Già dừng trên cổ cậu ta, hỏi, “Cậu nhận được nhiều giải thưởng nhỉ?”
“Có mấy cái là của anh Sinh.” Tống Chương móc ra hai cái trong đó, “Tám trăm mét, nhảy xa và giấy chứng nhận bốn trăm mét tiếp sức.”
“Cậu ta chạy 800m hồi nào vậy?”
Còn có nhảy xa?
Người này thật đáng sợ.
“Chiều hôm qua đó, cô không ở đây.” Tống Chương chậc chậc hai tiếng, “Đáng tiếc, không thấy được, hôm qua có thật nhiều tiểu muội muội xinh đẹp.”
Chiều hôm qua, cô đang phát sốt, ở nhà ngủ đến khi trời đen kịt.
Sao cô biết được cậu ta có hạng mục?
“Vậy, sao cậu lại nhận giải thưởng của cậu ta?”
“Cậu ấy không thích mấycái thủ tục này.” Tống Chương nói xong, vẫy tay với người ở sau, “Anh Sinh, ở đây nè!”
Nghê Già quay đầu.
Trên sân thể dục, đám người đã tan hết, hoàng hôn treo lơ lửng ở đường chân trời, ánh chiều tà tràn đầy cả thế giới, như một vùng biển màu cam ấm áp.
Đường nét của cậu bị ánh nắng cắt thành những khối hình rõ ràng, thân hình thon dài, thẳng tắp như một thân cây.
Cậu nhìn cô, đứng yên tại chỗ, không đi.
Tống Chương đi tới chỗ cậu.
Nghê Già suy nghĩ một lát, cũng nhấc chân đi theo.
Tống Chương đưa hết huy chương cho cậu, vừa định nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của Trần Kính Sinh căn bản không hề nhìn cậu ta.
Cậu ta quay đầu, nhìn thấy Nghê Già chậm rãi đi tới.
“…”
Tống Chương thức thời vỗ vào vai Trần Kính Sinh, “Tôi về lớp trước đây, buổi tối cùng chơi bóng chứ?”
Lúc này Trần Kính Sinh mới nhìn cậu ta.
“Nói sau đi.”
…
Nghê Già đi đến trước mặt cậu.
Mặt trời lặn rất nhanh, sắc trời phân tầng, một bên là xanh đậm, một bên là lửa đỏ.
Tựa như hai thế giới.
Có cơn gió mát thổi đến, nhẹ nhàng phất qua gò má.
Nghê Già cong khóe môi, khẽ nheo mắt, hơi nhướng mày.
Cô cười với cậu rồi nhẹ giọng nói:
“Trần Kính Sinh, cám ơn cậu.”
Đôi mắt cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, như một cơn gió thu sắp tới.
“Cảm ơn tôi cái gì? Trong khoảng thời gian này không tra tấn cô?”
Nghê Già lấy tấm huy chương 3000m từ trên cổ xuống, kiễng chân, đeo vào cổ cậu.
Tấm huy chương kia, vững vàng treo trước ngực cậu.
“Cảm ơn vì cái này.”