Biên tập: Rosa
Nếu có người nói đời này chưa từng gặp thăng trầm, chưa từng đau đớn mãnh liệt, cũng chưa từng bị thương tổn thì chắc là hạnh phúc vẫn còn có giá trị.
Sau cơn đại nạn, Nghê Già chỉ muốn sống qua ngày, cô bị biến cố vây vào đáy của sự trầm cảm, cô không nghĩ mình có can đảm để đối mặt với khó khăn.
Cô không muốn bị giày vò nữa, không có tinh lực, càng không có dũng khí, không có trụ cột tinh thần, không có sức mạnh, cái gì cũng không.
Bất kỳ đả kích, chửi rủa, nhục nhã nào, cô cũng có thể tự mình tiêu hóa, chỉ cần không đảo loạn cuộc sống của cô, được ngày nào hay ngày nấy là mong ước xa xỉ nhất của cô.
Tức giận dậm chân có ích gì? Thế giới này luôn là người mạnh nói chuyện, những kẻ bất tài, dựa vào sự phẫn nộ mà gào thét cuộc đời bất công và kinh khủng sẽ chỉ là trò cười trong miệng mọi người mà thôi.
Trong thế giới hiện tại, có rất nhiều người đứng xem và nói chuyện mà không bị tổn thương.
Vì sao bạn phải nén giận?
Vì sao bạn không đấu tranh?
Vì sao bạn không kiên cường?
Vì sao bạn lại yếu đuối như vậy?
…
Đâu ai sinh ra mà muốn mình thua kém người khác.
Khi bạn ngã từ chỗ cao xuống, thậm chí khi sinh tồn đều trở thành vấn đề, ăn no bụng rồi hẵng nói đến tôn nghiêm.
Khó mà chấp nhận?
Nhưng đây là trần gian, không phải thế giới tâm linh giả tưởng.
Bạn có thể bàn tán, dõng dạc giơ cao lá cờ “Thà chết chứ không chịu khuất phục”, vì cuộc sống của bạn thoải mái như đang ngâm chân, không có sự đồng thuận hoàn toàn, rất khó làm mọi người cảm động lây.
Nhưng hiện thực có thể khiến bạn uống nước rửa chân vào bụng.
Những người kia bắt đầu im lặng và chọn cách chịu đựng, không phải vết thương đã lành mà là sống trong vết thương đó.
Sẽ không đau khổ mãi như thế.
Vì đã quen với nỗi đau.
Nghê Già vẫn còn trôi dạt vì buồn vui của cô đã chết lặng trong một thời gian dài.
Cô đã bị gạt bỏ khỏi đám đông quá lâu, như một cô hồn dã quỷ phiêu bạc trên đời, nhận được thiện ý đã mất từ lâu, dù chỉ là một chút, đều có thể khiến cô đặc biệt quý trọng.
Cho nên, cho dù là châu chấu đá xe, cô cũng muốn bảo vệ.
…
Nghê Già đến tiệm số 6 rồi đi thẳng lên tầng hai, đứng trước căn phòng mà Cố Nam Minh đã nói.
Cô hít sâu hai lần và đẩy cánh cửa kia ra.
Ánh đèn mờ tối, mùi khói gay mũi.
Trong ghế lô chỉ có Cố Nam Minh và một người khác, tay hắn ta phủ lên đầu gối, âm u ngồi trong sofa, nhìn rất trẻ, cùng lắm chỉ hơn hai mươi, tóc ngắn, ngũ quan rất thô, trên người còn mặc đồng phục của quán bar.
Chắc hắn ta là tên phục vụ kia.
Nghê Già đến gần, chú ý tới mấy vết thương trên mũi và khóe miệng của hắn ta.
Là vết thương mới.
Hắn ta vừa trải qua chuyện gì nhìn là hiểu ngay.
Cố Nam Minh ở bên cạnh buồn bực mà hút thuốc.
Nghê Già đi qua, ngồi xuống chiếc sofa đối diện hắn ta, từ từ vòng hai tay lại, hỏi: “Anh tên gì?”
Người đàn ông kia nâng mắt lên, liếc cô một cái: “Trương Bằng.”
“Trương Bằng.” Nghê Già lặp lại tên hắn ta, giọng điệu bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
“Bán đứng bạn bè rất vui sao?”
“Cô thì biết cái gì?” Hai ngày nay Trương Bằng không ngừng bị người ta hỏi, tính tình cũng đến giới hạn, trong mắt đầy sự không kiên nhẫn: “Trần Kính Sinh cũng đã tìm tới cửa, dù không phải tôi làm tôi cũng phải nhận, ai muốn cmn đắc tội hắn?”
“Vậy muốn đắc tội bạn bè sao?”
“Vậy cô nói xem, tôi phải làm gì? Ai cũng biết thời gian này Cố Nam Minh có thù với Trần Kính Sinh, ngày Trần Kính Sinh gặp chuyện không may hắn vừa vặn có mặt ở đó, tôi lại vừa vặn là người phục vụ cho bọn hắn, tôi có thể làm gì được?”
Trương Bằng tức giận đến cực độ, ra sức vò mái tóc ngắn, nói: “Hai ngày nay chuyện huấn luyện người mới vốn đã cmn phiền rồi, phải chỉnh đốn lại những chuyện rắc rối làm người ta ấm ức này.”
Cố Nam Minh ngồi bên cạnh ném tàn thuốc đi, khó chịu lên tiếng: “Được rồi, đừng cả ngày oán trời trách đất, mày có thể ngậm mẹ cái miệng của mày lại được rồi.”
Nghê Già giương mắt, nhận ra được điều gì đó: “Người mới?”
Trương Bằng trừng Cố Nam Minh một cái rồi mới nói: “Quán bar mới tuyển vài người, tôi còn phải dẫn bọn họ học này học kia, tôi đều mệt đến hộc máu, ai lại nhàn rỗi bỏ thuốc vào rượu của hắn?”
Nói đến đây, Trương Bằng cũng đã nhận ra, hắn ta đột nhiên sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Nghê Già.
Nghê Già bình tĩnh hỏi: “Sao?”
“Không chỉ có mình tôi chạm qua số rượu kia.” Trương Bằng cố gắng nhớ lại: “Giữa chừng mắc vệ sinh, tôi có nhờ một người mới trông coi giúp một lát!”
Nghê Già từ từ nắm chặt tay: “Ai?”
“Hình như là họ Tiếu? Mới đến bữa chủ nhật, dáng người rất đô con, lỗ tai còn không được tốt lắm.” Trương Bằng cau mày miêu tả.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lỗ chân lông trên người Nghê Già đều mở ra.
Đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện, không biết cả người đã đổ mồ hôi lạnh từ lúc nào, thậm chí mặt sau của áo đã dính vào lưng, lạnh buốt.
Qua miêu tả của Trương Bằng, một bóng người mơ hồ dần hiện lên trong đầu cô, hắn càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức trong phút chốc toàn bộ đống vớ vẩn này đã có lời giải thích.
Cô chậm rãi nói ra tên một người.
“Tiếu Tử Cường?”
***
Buổi tối về nhà, Nghê Già giống như hạ huyết áp mà nằm liệt trên sofa, tóc dài rũ xuống, cuộn tròn trên mặt đất.
Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng một vài việc vụn vặt.
Bắt đầu từ lúc cô vẫn là một Nghê Già tiếng tăm lừng lẫy, với cô, thiện ác không có ranh giới, tôn sùng bạo lực, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Đó là khởi đầu của mọi chuyện.
Cô nhớ lại cảnh vừa rồi trong quán bar, cô nhìn thấy Tiếu Tử Cường.
Cả người hắn ngấm ngầm bi thương, ngồi hút thuốc ở trong góc, ngọn đèn khiến hình ảnh hắn tan rã, cái bóng dưới chân hắn, vặn vẹo mà u ám.
Nghê Già đứng cách đó ba mét, cô nhìn một cái liền hiểu ra.
Đây là một sự trả thù, mỗi người đều là hung thủ, nhưng nhưng người này, đều đã từng là nạn nhân.
Qua hơn ba năm, không có kỳ hạn.
Càng ngày càng nhiều người đi vào, quá nhiều ân oán vướng mắc cùng một chỗ, cuộc sống giống như bị một sợi dây thường trói buộc, càng trói càng chặt, làm người ta ngạt thở.
Bao nhiêu người phải trả giá cho sự hoang đường của tuổi trẻ, Tiếu Tử Cường, Tiếu Khải Minh, Trần Kính Sinh, kể cả chính cô, đều đang thừa nhận.
Cái tai bị phế đi của Tiếu Tử Cường, là nỗi đau để lại cho y suốt một đời.
Khó có thể phai mờ, cũng đủ tra tấn cả đời.
Nghê Già nghĩ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Đầu đau đến nỗi muốn nứt ra, di động vang lên, là nhạc chuông hệ thống của chiếc di động mới mua, vô cùng ồn ào.
Nghê Già nhìn thoáng qua ID, điều chỉnh lại hơi thở, giọng điệu như bình thường: “Chu Di Sơn.”
“Ừ.” Giọng nói bên kia trầm thấp dễ nghe, lộ ra sự trầm ổn chỉ có ở đàn ông: “Chưa ngủ à?”
Hiện tại trong nước là 11 giờ, bên kia mới tám giờ sáng.
Người này vẫn luôn kỷ luật đến đáng sợ, bây giờ chắc là vừa mới chạy bộ xong.
Nghê Già dụi mắt: “Chuẩn bị ngủ.”
“Gần đây thế nào?”
“Không tồi.”
“Học tập theo kịp chưa?”
Nghê Già dè dặt nói: “Cũng tạm.”
“Có kết bạn không?”
“Không.”
“Nghê Già, em lại qua loa cho xong chuyện.”
Nghê Già không lên tiếng.
Chu Di Sơn luôn thần kì như vậy.
“Đừng khiến không khí im ắng, tôi đồng ý để em về thành phố A, chính là muốn em tìm lại cảm giác làm học sinh.”
Nghê Già bật cười, nói: “Tôi từng là học sinh có vấn đề.”
“Vậy tiếp tục làm học sinh có vấn đề đi, không ai muốn em thay đổi.” Chu Di Sơn tiếp lời: “Là em luôn tự ép mình.”
“Chu Di Sơn.” Nghê Già nằm ngửa ra, nhìn trần nhà, thản nhiên hỏi: “Anh muốn nhìn thấy tôi trở nên hư hỏng sao?”
“Tôi chỉ muốn thấy em trở nên vui vẻ.”
“…”
Nghê Già không ngờ một Chu Di Sơn thành thục và bình tĩnh đột nhiên thốt ra mấy lời như vậy.
Thấy cô không đáp, Chu Di Sơn không nhanh không chậm dời đi đề tài: “Cửa hàng mới của dì Dương sao rồi?”
Nghê Già nói: “Tuần trước khai trương, tôi còn chưa kịp về xem.”
Giọng của Chu Di Sơn cao lên: “Chưa kịp?”
“Tuần này đi.” Nghê Già nhanh chóng ngắt lời, sợ anh ta hỏi nhiều, cô lại giải thích một trận.
Mấy chuyện lộn xộn này, chính cô cũng không dám nói thẳng.
Cũng may Chu Di Sơn không định truy hỏi đến cùng, chỉ dặn dò hai câu rồi cúp máy.
Nghê Già gọi điện cho Dương Nhã Lam, nói cuối tuần sẽ về, khẩu khí thoải mái, Dương Nhã Lam cũng không nghe được sự mệt mỏi khó mà che dấu trong giọng nói của cô.
Cúp máy, đặt vé, thu dọn mọi thứ ổn thỏa, Nghê Già ném di động sang sofa bên cạnh.
Căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.