Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 52: Chương 52: Bí Mật Của Kính Vương 1




CHƯƠNG 52: BÍ MẬT CỦA KÍNH VƯƠNG 1
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan cũng rất là ngoài ý muốn, Dạ Mạch Hàn nhìn qua vương gia bệnh lâu triền thân không được sủng ái, nhưng thực lực cùng bản lĩnh của hắn, lợi hại hơn trong tưởng tượng của bọn hắn.
Hôm nay chuyện nàng làm, đều là dựa theo diệu kế cẩm nang của Kính Vương. Để Trương Tấn Phong lấy kiếm chỉ thiên thiên phát thệ, lấy tội danh trời phạt uy hiếp bách quan.
Kỳ thực. Nàng hoài nghi không phải là kế sách của Dạ Mạch Hàn. Mà là hắn làm sao vững tin Trương Tấn Phong nhất định sẽ bị sét đánh trúng?
Tuy rằng nàng cũng nhìn ra quan tinh thai cao, người ở chỗ cao giơ kiếm mà đứng dễ thu hút sét đánh, nhưng tỷ số trúng cực thấp. Dạ Mạch Hàn đến tột cùng là nơi nào có tự tin? Duy nhất một loại giải thích, đó chính là hắn sớm động tay chân trên quan tinh thai.

Nên hắn mới đưa nàng một viên tị lôi châu, để cho nàng tránh sét đánh!
Nếu suy đoán là thật, như vậy Dạ Mạch Hàn hắn nào chỉ là thâm tàng bất lộ, mà là kinh vi thiên nhân!
“Kỳ thực ta một mực chờ túi gấm này của Kính Vương, ta trước dự đoán quý nhân không tầm thường, hắn ở bắc vương phủ, mà hậu duệ quý tộc ở bắc vương phủ chỉ có Kính Vương cùng Lâu tướng. Bởi vì chuyện của Chu Chính ta vẫn có chút băn khoăn chưa giải được, có được túi gấm này hết thảy tất cả đều thông rồi.”
Đó là một khắc kia, Mạnh Thanh Hoan lấy được túi gấm đã hiểu rõ tất cả.
“Kính Vương để Chu Chính bố trí khốn long chi cục, lưu lại hồn phách của ngươi, cùng với âm thầm tương trợ tối nay đều là cứu ngươi. Hắn không phải là địch, mà là hữu!” Mạnh Thanh Hoan chắc chắc nói.
Dạ Quân Ly mím môi mỉm cười, hỏi nàng: “Ngươi muốn biết nhị ca đến tột cùng có bí mật gì không?”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, gương mặt mong đợi.
Đã thấy Dạ Quân Ly dương thần quay Lưu Cảnh lái xe ở phía trước nói: “Lưu Cảnh, mưa rơi quá lớn, đến Kính Vương phủ tránh mưa một chút mới đi tiếp.”
Lưu Cảnh ứng tiếng vâng liền lái xe đi đến phương hướng Kính Vương.
Vọng Thư Uyển.com

Mạnh Thanh Hoan rút môi, gương mặt khinh bỉ, khuya khoắt chạy iến quý phủ nhân gia tránh mưa, Dạ Quân Ly này thật đúng là tùy hứng.
“Nhị ca nói nếu hôm nay chúng ta an toàn thoát hiểm, liền đến phủ hắn ngồi một chút. Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý khuya khoắt quấy rầy hắn sao?” Dạ Quân Ly hừ nhẹ một tiếng, tư thái ngạo nghễ.
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, nhớ tới tối nay thái tử thất thế, nàng đột nhiên hiếu kỳ hỏi hắn: “Từ Trương phủ tra ra vật chứng cùng thái tử có liên quan, là kiệt tác của ngươi?”
Trước Dạ Quân Ly phân minh nói việc này là kiệt tác của an quốc công, thế nhưng lục soát đến vật chứng lại chỉ hướng thái tử, để thái tử thối không kịp đề phòng té ngã, nghĩ đến nhất định là có liên quan đến Dạ Quân Ly.
“An quốc công không phải là muốn bảo trụ thái tử sao? Đây là hạ tràng!” Dạ Quân Ly híp mắt một cái, thanh âm lãnh ngạo.
Trong lòng Mạnh Thanh Hoan âm thầm bội phụcm thầm nghĩ an quốc công lần này thật đúng là tiền mất tật mangm chuyện hôm nay phối với chuyện trời phạt, có thể nói là đặc sắc tuyệt luân, xem sau này còn có ai liều mạng đi mưu hại bọn họ nữa!
“Vương gia, đến Kính vương phủ rồi.” Xe dừng lại, thanh âm của Lưu Cảnh truyền tới.

Dạ Quân Ly ngưng mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan, cười nói: “Đi thôi, rình bí mật của nhị ca, xem hắn đến tột cùng ẩn dấu bao nhiêu chuyện chúng ta không biết.”
Mạnh Thanh Hoan cảm thấy buồn cười, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Lẽ nào ngươi , bí mật cũng là phải dùng dùng trao đổi sao?”
Mâu quang của Dạ Quân Ly nhất thời nhất, hắn đột nhiên đưa tay kéo Mạnh Thanh Hoan vào trong lòng, song chưởng quấn hông của nàng thanh âm khàn khàn tản ra bên tai nàng: “Nếu như ta cho ngươi biết bí mật của ta, ngươi có phải dùng bí mật của mình trao đổi không?”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp một chút, khiêu động bất an, bên tai nàng truyền đến một trận cảm giác tê dại để cho nàng có chút vô lực chống đỡ, khí tức mát lạnh thuộc về Dạ Quân Ly tản ra ở chóp mũi, đột nhiên một trận gió lạnh từ ngoài thổi vào.
Mạnh Thanh Hoan nhất thời hoàn hồn, thanh lãnh cười nói: “Ta đối với bí mật của vương gia, không có hứng thú!”