Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 457: Chương 457: Ngươi Hận Ta Không?





CHƯƠNG 457: NGƯƠI HẬN TA KHÔNG?


Dịch giả: Luna Wong

Lâu Vũ Thần nghe nàng gọi hắn là Thần ca ca, hắn nhất thời liền ngơ ngẩn như hóa đá, thần sắc có chút kích động lộ ra hi vọng nhìn Mạnh Thanh Hoan.


Mạnh Thanh Hoan lại làm như không thấy, nàng lấy tay cản mắt than thở: “Nơi này tuyết quá chói mắt, ta chịu không nổi, có lời gì vào phòng khách nói đi.”


Lâu Vũ Thần chỉ một thoáng hoàn hồn, con ngươi thâm trầm của hắn nhìn nàng, ôn thanh hỏi: “Ánh mắt của ngươi. . .”


“Ít nhiều có y tiên công tử, đã khỏi rồi, chính là vẫn không thể nhìn mấy thứ chói mắt.” Mạnh Thanh Hoan kiên nhẫn đáp trả hắn, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt.


Lâu Vũ Thần nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”



Nửa tháng này Mạnh Thanh Hoan mất tích, với hắn mà nói quả thực chính là dày vò. Hắn không có bất cứ tin tức gì của nàng, mà hắn thủy chung đắm chìm trong hổ thẹn với nàng!


Hắn cho rằng, nàng sẽ không muốn gặp hắn. . .


“Đi thôi.” Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn Lâu Vũ Thần một mắt, khóe môi khẽ nhếch xẹt qua một nụ cười quỷ dị, lập tức tiêu tán.


Lâu Vũ Thần như ảo giác, con ngươi hắn sâu thẳm lóe lên, chợt theo sau lưng Mạnh Thanh Hoan, đi tới phòng khách.


Vân Thường dâng trà xong, liền ở một bên hầu.


Mông Lung và Mạnh Thanh Hoan ngồi kế bên nhau, hai người bưng ly trà, thưởng thức trà hương, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan cười nói: “Thần ca ca nghe nói chưa, sinh ý Hồ Ly trà lâu của ta thật không tệ, ít nhiều nhờ có Vân Vụ tốt nhất Thần ca ca tặng!”


Lâu Vũ Thần ngồi ở đối diện, nghe nàng một ngụm một Thần ca ca, hắn lại đột nhiên cảm thấy có chút chói tai!


Đối với biến hóa đột như kỳ lai của Mạnh Thanh Hoan, hắn làm sao không biết đây là Mạnh Thanh Hoan trả thù! Nhưng hắn lại tình nguyện lừa mình dối người, cho rằng là tiểu Diệp nhi của hắn đã trở về.


“Nếu ngươi nếu, ta lại phái người đưa cho ngươi một ít.” Lâu Vũ Thần cười, đáy mắt mang theo một ít cưng chìu.


Mạnh Thanh Hoan không chút khách khí đáp ứng: “Vậy thì cám ơn Thần ca ca!”



Lúc nói chuyện nàng buông trà trản xuống, giơ tay lên sửa lại tóc rối bên tai một chút, dáng dấp dịu dàng mang theo một tia mềm mại đáng yêu đặc biệt hoặc người.


Lâu Vũ Thần nhìn có chút thất thần, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan cười nói: “Thần ca ca biết vì sao hoàng thượng sắc phong ta làm công chúa không?”


Lâu Vũ Thần long long mi tâm, gần đây kinh thành phát sinh quá nhiều chuyện kỳ quái, thế nhưng chuyện Dạ Đình Giang cải biến ước nguyện ban đầu sắc phong Mạnh Thanh Hoan làm công chúa, để hắn khả nghi, mà ngay sau đó Ngọc phủ bị diệt môn, Ngọc Phi Trần được phong quận vương, đây hết thảy tất cả, tựa hồ cũng đang trình bày một sự thật.


Một sự thực để hắn kinh ngạc.


Bookwaves.com

Mạnh Thanh Hoan thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, nàng nhíu mày nói: “Ta đã quên, việc ở kinh thành tự nhiên không gạt được ánh mắt của ngươi. Đây còn phải cảm tạ Thần ca ca, nếu không phải ngươi làm thánh thượng tức giận, ta làm sao biết được, nguyên lai ta dĩ nhiên là cốt nhục của đương kim hoàng thượng!”


Nàng khẽ cười một tiếng, trong thanh âm tràn đầy ý giễu cợt.


Mày kiếm của Lâu Vũ Thần vừa nhíu, ánh mắt hơi trầm thống nhìn nàng, lại nói không nên bất kỳ lời nào.



“Thần ca ca hẳn là cao hứng mới phải, bởi vì ta và Hiên vương, giữa chúng ta không còn khả năng nữa!” Mạnh Thanh Hoan thần sắc ảm đạm vài phần, nàng đột nhiên đứng dậy đi đến chỗ Lâu Vũ Thần.


Nàng cúi người con ngươi u lượng ngắm nhìn Lâu Vũ Thần, khóe môi tràn đầy nụ cười mị người hỏi hắn: “Thần ca ca còn muốn thú ta không?”


Tâm thần của Lâu Vũ Thần chấn động, ánh mắt sâu thẳm mang theo một tia mê hoặc nhìn người gần trong gang tấc, thanh âm nặng nề gọi nàng: “Thanh Hoan, ngươi hận ta không?”


Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan giương lên, hỏi hắn: “Sao Thần ca ca không gọi ta là tiểu Diệp nhi? Trước đây, ngươi không phải gọi ta như vậy sao?”


Lâu Vũ Thần rũ mâu, lại là lắc đầu nói: “Ngươi không phải tiểu Diệp nhi của ta, ngươi cố ý gọi ta là Thần ca ca, bất quá là đang trả thù ta. Ta biết, ngươi hận ta, hận không thể để ta chết!”


Hắn ngẩng đầu nhãn thần mang đầy vẻ đau xót nhìn nàng.