Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 45: Chương 45: Hồng Môn Yến 4




CHƯƠNG 45: HỒNG MÔN YẾN 4
Editor: Luna Huang
Mạnh Đức Hoài vừa nói vừa khóc rống, dẫn tới đại thần trong triều mỗi người châu đầu ghé tai, chỉ trỏ, trong lúc nhất thời tịch yến này táo tạp vài phần.
“Nói tiếp.” Thanh âm của Dạ Đình Giang âm lãnh vô hình trung mang theo cơn tức giận tản ra, đại thần trên tịch yến sợ đến nhất thời im lặng, lẳng lặng nghe Mạnh Đức Hoài nói tiếp.
“Thần rơi vào đường cùng chỉ phải nghe theo an bài của Hiên vương, chỉ là việc Hiên vương để thần làm thật là kỳ quái, hắn để thần đem nữ nhi của mình giả chết chi trạng phối cho hắn minh hôn. Lúc đó thần thực sự không biết duyên cớ trong đó, sau lại truyền đến tin Hiên vương chết, hoàng thượng thật chọn nữ tử minh hôn, trong lòng thần sợ chỉ có thể theo mà đưa nữ nhi của mình lên!”

Mạnh Đức Hoài vừa đau khóc vài tiếng, giải thích: “Thần chỉ là dựa theo phân phó của Hiên vương đưa nữ nhi đã giả chết phối minh hôn, chuyện khác thần thực sự không biết a.”
Mạnh Thanh Hoan nghe phen biện giải chỉ chứng này, không khỏi cười thầm ở trong lòng, không thể không nói, mưu lược của đối thủ này thực sự cao thâm.
Thái y chỉ chứng Dạ Quân Ly giả chết, mà Mạnh Đức Hoài chỉ chứng Mạnh Cửu Nhi giả chết, hơn nữa hai người đều là bị Dạ Quân Ly phân phó hành sự.
Một khi tọa thực, khi quân chi tội này có thể nghĩ.
Xa xa lại là một đạo thiểm điện xẹt qua, Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn sắc trời này, nàng đột nhiên dương thần cười cười, mùa hạ của Dạ Chiêu quốc, thật đúng là thay đổi bất thường a!
“Ly nhi, sự thực như bọn họ nói?” Thanh âm của Dạ Đình Giang chìm chìm, mâu quang hắn lóe lên phức tạp đông tích nhìn về phía Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly mỉm cười, đứng dậy hơi chỉnh đốn trang phục hành lễ trả lời: “Nhi thần tử mà phục sinh chính là thụ thượng thiên phù hộm cũng không mưu hoa trước gì, mong rằng phụ hoàng thánh đoạn.”
Mặt Dạ Đình Giang lộ vẻ khốn sắc, ánh mắt của hắn rơi vào chỗ Lâu Vũ Thần trưng cầu ý kiến của hắn: “Lâu tướng đối với chuyện này thấy thế nào?”
Môi mỏng của Lâu Vũ Thần hơi mân, ánh mắt khinh đảo qua ba người quỳ trên mặt đất, thanh âm nhàn nhạt nói: “Chỉ dựa vào một lời của bọn họ khó có thể phán định, không biết Trương đại nhân còn có vật chứng gì?”

Trương Tấn Phong nhíu mày lắc đầu: “Hiên vương làm việc hết sức cẩn thận sao lưu lại vật chứng?”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này đột nhiên xuy cười ra tiếng, nàng buông trản trà trong tay xuống, thanh âm tràn đầy khinh thường cười hỏi: “Trương đại nhân nếu Hiên vương hành sự cẩn thận, không biết ngươi lại là như thế nào biết được việc này? Còn có, Hiên vương nếu mưu hoa như thế, khi quân chi tội, chuyện lớn như vậy, hai người bọn họ thế nào còn có thể sống thật tốt? Lấy cẩn thận của Hiên vương, không phải là nên sớm một chút diệt khẩu mới phải sao?”
Vọng Thư Uyển.com
Nàng nói, đứng lên hướng phía chỗ ngồi Dạ Quân Ly hơi phúc nói rằng: “Hoàng thượng thánh minh, mong rằng hoàng thượng chuẩn ta cùng với Trương đại nhân đối trĩ vài câu, để trả lại cho thuần khiết cho ta và Hiên vương.”
Ánh mắt của Dạ Đình Giang dừng hình ảnh trên người Mạnh Thanh Hoan, kỳ thực hắn sớm liền phát hiện nữ tử này không giống tầm thường, mới vừa rồi hạ đường tranh luận kịch liệt, nàng lại bất động thanh sắc cùng Hiên vương uống trà nói đùa, thực sự là kẻ khác ý vị sâu xa.
Hắn muốn nhìn nữ tử này muốn như thế nào cải biến thế cục bất lợi cho bọn họ một chút.

“Chuẩn tấu.” Thanh âm uy nghiêm của Dạ Đình Giang có khí phách.
Mạnh Thanh Hoan dương quỳ gối bái tạ, lập tức đi tới bên người Trương Tấn Phong chuyển quanh hắn hai vòng, tự tiếu phi tiếu hỏi: “Trương đại nhân, còn thỉnh ngươi trả lời vấn đề của ta.”
Nàng dừng bước lại trước mặt Trương Tấn Phong, cụp mắt quét mắt nhìn hắn một cái.
Trương Tấn Phong tựa hồ thật không ngờ Mạnh Thanh Hoan sẽ ra mặt vì Dạ Quân Ly biện giải, hắn hừ nhẹ một tiếng: “Là Mạnh đại nhân say rượu lỡ lời nói ra sự tình ngươi giả chết, ta mới theo điều tuyến tác này tìm được Trần thái y.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, tiếu ý có chút ý vị thâm trường nói rằng: “Trương đại nhân nhận định Hiên vương cùng ta tử mà phục sinh là người làm, mà không phải là thiên mệnh. Nếu như vậy, vậy không bằng đem việc này giao cho thượng thiên định luận, không biết ý của Trương đại nhân như thế nào?”