Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 438: Chương 438: Có Thể Cho Hắn Cái Gì?





CHƯƠNG 438: CÓ THỂ CHO HẮN CÁI GÌ?


Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan tỉnh lại từ trong xóc nảy, lọt vào trong tầm mắt đó là mặt trời chiều nửa lặn về phía tây ngoài mành, hồng sắc chói mắt như vậy dĩ nhiên chấn động như vậy.


Nàng nhớ tới, mình là ở trên đường đi Thánh Dương quốc.


Đêm qua nàng thương tâm quá độ một đêm không ngủ, vừa ngủ một giấc, nàng dĩ nhiên ngủ thư thái như vậy.


Nàng giật giật, muốn đứng dậy, mới phát hiện bản thân dĩ nhiên nằm ở trong lòng Trường Lan, tay hắn nhẹ nhàng ôm nàng, ôm nàng vào trong ngực, cái ôm ấp đúng là ấm áp thư thích như vậy.


(Luna: Không thích dạng nữ chủ như thế chút nào, thật hận tác giả)



Mạnh Thanh Hoan có chút kinh ngạc, nàng chỉ nhớ rõ bản thân nghe Trường Lan đánh đàn sau đó bất tri bất giác ngủ mất, là Trường Lan sợ nàng xóc nảy, cho nên mới ôm nàng như vậy để cho nàng bình yên đi vào giấc ngủ sao?


Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe thanh âm thanh nhã của Trường Lan hỏi: “Ngủ có ngon giấc không?” Hắn buông lỏng hai tay đang ôm nàng ra, đỡ nàng ngồi dậy.


Mạnh Thanh Hoan cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, thanh âm êm ái nói: “Cảm tạ!”


Trường Lan nhẹ nhàng cười, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe thanh âm nhàn nhạt nói: “Sắp vào kinh rồi.”


Mạnh Thanh Hoan vén rèm lên nhìn cửa thành gần trong gang tấc, ánh nắng chiều hạ, cửa thành thật cao nhìn qua cực kỳ trang nghiêm túc mục.


Một lúc lâu sau, Mạnh Thanh Hoan và Trường Lan đi vào trong hoàng cung.


Trường Lan nghiêng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan ôm Dương Xuân cầm, trên mặt có chút bì sắc, không khỏi hỏi: “Tiểu cửu, tàu xe mệt nhọc, không bằng ngươi nghỉ một chút trước, ngày mai lại đi gặp phụ hoàng ta?”


Bọn họ chạy một ngày đường, cũng chưa có ăn được món ngon gì, hắn sợ thân thể Mạnh Thanh Hoan chịu không nỗi.


Mạnh Thanh Hoan không muốn để cho Trường Lan lo lắng, nàng ngẩng đầu hướng hắn cười cười nói: “Làm phiền thái tử điện hạ chuẩn bị nước nóng và sạch sẽ y phục cho ta, ta muốn đi tắm thay y phục. Sau đó lại chuẩn bị cho ta một bàn món ngon, ta ăn uống no đủ, thu thập thoả đáng mới đi gặp phụ hoàng của ngươi, không thôi đến lúc đó thất nghi sẽ không tốt.”


“Được.” Nhãn thần của Trường Lan cưng chìu nhìn nàng, đáy mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt.


Tiểu cửu hắn thích nên có bộ dạng này, tùy ý mà lại hiểu chuyện, thỉnh thoảng đẹp đẽ khả ái, thỉnh thoảng trầm ổn nội liễm, biết thời sự hiểu được sát ngôn quan sắc, thông tuệ linh mẫn, mà lại đại khí!


Thiên hạ này, nữ tử như nàng vậy cũng khó mà tìm!



Bookwaves.com

Mạnh Thanh Hoan theo Trường Lan về tới đông cung, nàng thoải mái tắm nước nóng thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó cùng Trường Lan dùng bữa tối.


Nhìn món ngon đầy bàn, Mạnh Thanh Hoan cầm đũa rục rịch, quay Trường Lan tả oán nói: “Ngươi cũng không biết, mấy ngày nay ta ăn đều là cháo trắng đồ ăn nhẹ, đều sắp thành người xuất gia rồi.”


Nàng không kịp chờ đợi gắp một miếng thịt, để vào trong miệng, nhưng nàng rốt cuộc cũng ăn không ra cảm giác mỹ vị!


Nguyên lai trong lòng nàng, mỹ vị chân chính là đồ ăn sáng yêu nghiệt làm cho nàng.


Mạnh Thanh Hoan nghĩ, mũi bỗng đau xót, lệ suýt nữa chảy xuống, nàng vội vội vàng vàng cúi đầu, lùa cơm, trái lương tâm nói: “Ăn ngon.”


Trường Lan thu đây hết thảy vào trong mắt, con ngươi thanh nhã của hắn hơi buồn bã, đáy lòng nhói đau.


Chuyện Dạ Quân Ly vì nàng xuống bếp, hắn biết, nếu như có thể hắn cũng nguyện ý làm cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ.


Chỉ là hắn có cơ hội như vậy sao?



“Ăn chậm một chút, thời gian còn sớm.” Trường Lan hoàn hồn, tản cái loại thê lương đáy lòng này ra, ôn nhu gắp thức ăn cho Mạnh Thanh Hoan.


Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu hướng về phía Trường Lan mỉm cười, nhưng trong lòng có chút khổ sáp.


Nàng không biết sau này mình phải làm sao đối mặt với Trường Lan? Thực sự không biết!


Lòng của nàng sớm đã cho Dạ Quân Ly cũng không thu lại được nữa, mặc dù người nọ là ca ca của nàng, cũng vô pháp lay động trái tim thương hắn của nàng.


Nhưng Trường Lan ni, nàng còn có thể cho hắn cái gì?


Luna: Cố lên cố lên, không thể bỏ ngang, cố lên cố lên