Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 410: Chương 410: Cấp Hỏa Công Tâm





CHƯƠNG 410: CẤP HỎA CÔNG TÂM


Dịch giả: Luna Wong

Doanh Nguyệt thấy Dạ Quân Ly không muốn tiếp thu thực tế như vậy, đáy lòng của nàng hung hăng đau xót, trong mâu quang tràn đầy bi sắc.


“Ta biết ngươi vô pháp tiếp thu, nhưng hôm nay hết thảy lời ta nói đều là sự thực. Nếu ngươi không tin, ta tự có biện pháp chứng minh thân phận của Thanh Hoan và Phi Trần, để cho ngươi hết hy vọng!”


Doanh Nguyệt ngoan tâm, sự tình đến bước này, nàng phải ngăn cản, nàng không thể để huynh muội bọn họ càng lún càng sâu!


Thân hình của Dạ Quân Ly chấn động, tay ẩn trong tay áo không ngừng run rẩy, như tâm đang hoảng của hắn lúc này, trong lòng có thiên tư vạn tự, cuối cùng tất cả thuộc về một loại.



Hắn và tiểu cửu là huynh muội.


Huynh muội!


Doanh Nguyệt nhìn đôi nhãn thần kia của Dạ Quân Ly hiện lên tuyệt vọng thần thương, trong lòng tràn đầy đau đớn.


Chuyện này Dạ Quân Ly là vô tội, tạo nghiệt rõ ràng là phụ thân của hắn, nhưng hết thảy quả đắng lại cần để cho hài tử như hắn thừa thụ!


Nhưng nàng lại có thể làm sao? Không nói ra bí mật này, làm sao ngăn cản hôn sự của bọn họ?


“Việc này một khi vạch trần, ngươi có bao giờ nghĩ tới hậu quả không? Thanh Hoan và Phi Trần tồn tại đối với Dạ Đình Giang ý vị như thế nào, ngươi rõ ràng hơn hết! Ta không muốn đả thương lòng của Thanh nhi, mới tìm đến ngươi, vương gia ngươi là người thông minh, tin tưởng ngươi nhất định biết phải làm sao!”


Thanh âm của Doanh Nguyệt buồn bã vài phần, nàng biết như vậy không công bằng với Dạ Quân Ly, nhưng nàng cùng đường!


Dạ Quân Ly dùng hết toàn bộ khí lực đỡ bàn, trên dung nhan tuấn trù kia của hắn tựa hồ trong một lúc mất đi tất cả nhan sắc, hóa thành một mảnh u ám.


Ngón tay của Dạ Quân Ly nắm chặt bàn, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thanh âm kia lành lạnh nhạt như bụi bậm mang theo tràn đầy đông sắc: “Ta muốn một mình yên lặng một chút, ngươi đi đi!”


Doanh Nguyệt nghễ nhìn hắn một mắt, nàng cắn môi xoay người đẩy cửa phòng ra, một trận gió bắc đâm xương đập vào mặt, bên ngoài chẳng biết lúc nào bay tuyết lớn.


Trên mặt đất từ lâu đầy từng tầng bạch sắc, trong hoảng hốt Doanh Nguyệt liền nghĩ tới ngày Thanh Hoan ra đời, chính là vào đông như vậy, tuyết lớn như vậy.



Bí mật này ẩn tàng mười tám năm rồi, vẫn là hôm nay kéo ra.


Dạ Mạch Hàn thấy Doanh Nguyệt đứng ở trước cửa xuất thần, hắn đi tới, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Ngọc phu nhân.”


Doanh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt thanh âm u lạnh nói: “Ngươi đi khuyên hắn một chút đi.” Nàng biết huynh đệ bọn họ tình cảm thâm hậu, thân phận của Thanh Hoan, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.


Bookwaves.com

Lúc này, cần phải có người bồi ở bên người Dạ Quân Ly.


Doanh Nguyệt không cần phải nhiều lời nữa, xoay người liền bước đến chỗ đại tuyết mang mang.


Dạ Mạch Hàn tràn đầy vẻ nghi hoặc, chẳng biết Doanh Nguyệt và Dạ Quân Ly nói chút gì, hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe trong phòng truyền đến một tiếng kêu đau phá lệ rõ ràng.


Hắn vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, lại bị một màn trước mắt làm sợ hết hồn, đã thấy khóe môi của Dạ Quân Ly tràn đầy tiên huyết, sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, mà trong tay của hắn vẫn còn nắm thật chặt một hộp gấm linh lung tinh xảo.



“Tam đệ!” Dạ Mạch Hàn quá sợ hãi, vội vội vàng vàng nâng Dạ Quân Ly dậy, tham mạch đập của hắn.


Chưa bao giờ có thế mất trật tự còn kèm theo lửa công tâm, tựa hồ ngũ tạng lục phủ đều mất đi sinh cơ, hiển nhiên là bị kích thích cực lớn đưa đến.


Hắn đỡ Dạ Quân Ly đến giường hẹp, móc ngân châm mang theo người ra khơi thông huyết mạch tắt nghẽn cho Dạ Quân Ly.


Trên giường hẹp mi phong của Dạ Quân Ly nhất túc, đột nhiên hộc ra một ngụm máu, Dạ Mạch Hàn đỡ hắn đáy mắt tràn đầy ân cần hỏi: “Tam đệ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ngọc phu nhân nói chút gì với ngươi vì sao ngươi lửa công tâm, lại nghiêm trọng như vậy.”


Dạ Quân Ly hư nhược nằm ở trên giường, vết máu khóe môi diễm lệ để sắc mặt tái nhợt của hắn, phá lệ chói mắt, ánh mắt của hắn có chút mê ly dại ra, hai mắt trống rỗng vô thần như thanh âm nhợt nhạt của hắn: “Tiểu cửu nàng là nữ nhi của phụ hoàng!”