Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 376: Chương 376: Di Nguyện





CHƯƠNG 376: DI NGUYỆN


Editor: Luna Wong


Bởi vì từ xưa đến nay giang sơn xã tắc không do cá nhân, mà do bách tính. Đại điển tế tự cầu phúc ngày mai, là chuẩn bị cho bách tính kinh thành, chứ không phải cho Dạ Đình Giang!


“Ngươi sao lại đến Dạ Chiêu? Là có chuyện gì?” Linh Hư ngẩng đầu nhìn sư đệ này của hắn.


Từ khi ly khai sư môn, hắn đã nhiều năm chưa từng gặp lại hắn, ngày hôm nay hắn đột nhiên đăng môn lai phỏng, nếu là vô sự mới là lạ!


Con ngươi u lam của Thương Minh hơi chao đảo một cái, khóe môi kéo qua một tia bi thương khổ sáp: “Để hoàn thành di nguyện của mẫu thân ta!”



Sắc mặt của Linh Hư cứng đờ có chút giật mình nhìn Thương Minh.


Hắn từ mười tuổi vào sư môn, đi theo bên người sư phụ hắn, chuyện của sư nương chính là chuyện hắn ít nhiều biết một ít.


Sư nương hắn tên gọi Bạch Băng Linh, chính là tộc trưởng Cương tộc thủ hộ thông linh ngọc của Thiên Linh quốc, bởi vì trái với quy định của thần tộc, gả cho sư phụ của hắn, cũng chính là tộc trưởng Vu tộc Vu Tinh Hải.


Có người nói hai tộc là không thể thông hôn, bằng không sẽ bị trời phạt. Cũng không biết có phải ứng nguyền rủa hay không, khi Bạch Băng Linh sinh hạ Thương Minh không lâu, nàng liền qua đời!


Những chuyện cũ này , đều là năm đó sư phụ hắn nói cho hắn biết, khi đó tuổi hắn còn nhỏ quá không hiểu cái gì Vu tộc và Cương tộc, chẳng qua là cảm thấy lúc sư phụ hắn nhắc lại đoạn chuyện cũ này, thần tình trên mặt là ưu thương chưa bao giờ có.


Linh Hư từ trong ký ức quá khứ hoàn hồn, nhìn về phía Thương Minh hỏi: “Sư nương nàng có di nguyện gì?”


Thương Minh đứng lên, đưa lưng về phía Linh Hư nhìn cảnh sắc tiêu điều đầu mùa đông ngoài cửa sổ, bóng san sát tự dưng sinh ra một tia ai lạnh, kèm theo thanh âm nhạt như phất trần của hắn: “Mẫu thân ta nàng, còn có một muội muội đồng mẫu dị phụ!”


Linh Hư nghe lời này, đáy mắt hiện lên một tia kinh sắc, hắluôn luôn lãnh tĩnh, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.


Bookwaves.com

Trong phòng một mảnh tĩnh dật, hai người bọn họ lại là đây đó trầm mặc, bầu không khí an tĩnh quỷ dị.



Ban đêm.


Trên một tòa lầu các ba tầng mái cong, một nam một nữ đứng gần cửa, nhìn đường cái an tĩnh xa xa. Đỉnh đầu có một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng mỏng lạnh chiếu vào trên người của hai người bọn họ.


“Thật không nghĩ đến, dĩ nhiên để cho nàng thoát khỏi một kiếp.” Mị Nguyệt mặc bạch y, cái khăn che trên mặt, chỉ lộ ra đôi con ngươi u tĩnh đen kịt như mực.


Thanh âm lành lạnh của nàng không u mang theo vài phần quỷ dị từ từ tản ra trong bóng đêm.


“Có lẽ ngày mai sẽ là tử kỳ của nàng thì sao? Nói chung, để cho nàng chết, vẫn là có biện pháp! Ai bảo nữ nhân này không biết tốt xấu.” Nam nhân hắc y đứng ở bên cạnh nàng, trên mặt mang một mặt nạ quỷ vương , tràn đầy khinh thường thanh âm nói rằng.


“Ngươi định làm gì?” Mị Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một mắt, hỏi.


Con ngươi của nam nhân áo đen ẩn ở dưới mặt nạ thản nhiên lạnh lẽo, thanh âm u lãnh trầm thấp mãn hàm chứa sát khí, vưu kì đặc hơn: “Ngày mai, ta muốn tặng Dạ Đình Giang một phần đại lễ!”



“Ngươi muốn động thủ ở đại điển cầu phúc tế tự ngày mai?” Âm cuối Mị Nguyệt nâng một cái, mang theo một ít nghi vấn.


Nam nhân áo đen lại lãng cười ra tiếng, thanh âm âm ngoan hàn triệt nói: “Ta muốn cho đại điển cầu phúc tế tự, biến thành quỷ vực luyện ngục, để Dạ Đình Giang nhìn giang sơn của hắn bắt đầu diệt vong như thế nào!”


Lúc nói chuyện hắn nghiêng đầu nhìn Mị Nguyệt nói: “Oan hồn ngươi luyện hóa, cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.”


Mị Nguyệt thanh u cười, thanh âm mang theo vài phần quỷ dị u lãnh: “Đã sớm chờ đợi ngày này rồi.” Nàng đưa mắt phóng xa, nhìn sân rộng an tĩnh dưới ánh trăng trên đường Đồng Tước.


Ngày mai, ở đây sẽ bị tà ác cắn nuốt, mà ngày mai càng là ngày Dạ Chiêu quốc bắt đầu diệt vong!