Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 350: Chương 350: Chặn Đường Làm Khó





CHƯƠNG 350: CHẶN ĐƯỜNG LÀM KHÓ


Editor: Luna Wong

Dạ Mạch Hàn cau mày, hắn nhìn thế nào đều cảm thấy nụ cười mới vừa rồi của Mông Lung không có hảo ý,, nha đầu này sẽ không làm ra chuyện thiêu thân gì đó chứ?


Hai muội muội này của hắn, thật là không có người nào để hắn bớt lo! Luận thông tuệ đại khí ổn trọng, các nàng ai cũng kém Mạnh Thanh Hoan.


Nghĩ đến Mạnh Thanh Hoan, Dạ Mạch Hàn vội vội vàng vàng hô người bên ngoài: “Tu Trần.”


Sở Tu Trần đi đến, hắn giơ tay lên khom người cúi đầu, chợt nghe Dạ Mạch Hàn hỏi: ” Hiên vương đâu?”


“Sáng sớm trở về phủ rồi… Vương gia để thuộc hạ chuyển cáo chủ tử, nhớ cho Trường Lan công tử một cái công đạo!” Lúc nói chuyện Sở Tu Trần len lén quét Dạ Mạch Hàn một mắt.



Da mặt của Dạ Mạch Hàn run lên, mi tâm khẩn túc.


Đều là chuyện tốt Mông Lung làm, tuy rằng tâm trạng hắn giận dữ, lại không thể tránh được!


“Ngọc phủ bên kia có động tĩnh gì?” Dạ Mạch Hàn tiếp tục hỏi thăm hắn.


Sở Tu Trần nói: “Sáng sớm hoàng thượng hạ thánh chỉ, công bố thân phận của Cửu cô nương, sau khi bách quan đều tan triều, liền liền tặng cho Ngọc phủ chúc mừng Ngọc tướng quân tìm được nữ nhi, lúc này Ngọc phủ rất náo nhiệt!”


Dạ Mạch Hàn chìm mâu, hắn tự định giá một lát, phân phó nói: “Ngươi đi chuẩn bị một phần hậu lễ, sau đó theo ta đến Ngọc gia.”


Sở Tu Trần ứng tiếng, chợt xoay người rời đi.


Dạ Mạch Hàn đứng ở trong phòng, hơi thở dài một cái, Mạnh Thanh Hoan là rất thông minh, nhưng có đôi khi nàng thông minh quá lố, thích vây mình trong tuyệt cảnh.


Lần trước chuyện của Dạ Quân Ly và Phong Nguyệt Nùng chính là như vậy.


Mạnh Thanh Hoan nhìn chuyện rất rõ, như vậy sẽ chỉ làm bản thân nàng đối mặt hoang mang và thống khổ, nếu như không có nếu như không có người đi khai đạo nàng, đường vòng này nàng sẽ tiếp tục đi.


Hy vọng lúc này đây, hắn cũng có thể khuyên bảo Mạnh Thanh Hoan, để cho nàng thả lo lắng xuống, tha thứ cho Dạ Quân Ly!


Ngọc gia.


Tối hôm qua Dạ Quân Ly đi rồi, Mạnh Thanh Hoan thứ trắng cả đêm, thật vất vả sáng sớm nàng mơ hồ ngủ, đã bị Vân Thường kéo lên, đi tiền thính tiếp chỉ.



Tiễn bước thái giám truyền chỉ xong, Ngọc Quy Trì và Doanh Nguyệt lôi kéo nàng hỏi lung tung này kia, nàng chịu nhịn tính tình hàn huyên với Ngọc Quy Trì cả buổi sáng.


Thẳng đến bách quan đều đến đây chúc mừng, lúc này Mạnh Thanh Hoan mới tìm cơ hội chuẩn bị trở về Kính Nguyệt lâu nghỉ ngơi.


Chỉ là, trên đường trở về, nàng lại đột nhiên bị người cản lại lối đi.


“Đứng lại.”


Bookwaves.com

Ngọc Hương Cẩm cư cao lâm hạ ngăn lối đi của Mạnh Thanh Hoan, biểu tình thanh cao ngạo mạn mơ hồ mang theo chút chẳng đáng.


Mạnh Thanh Hoan quét nàng hai mắt hỏi: “Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?”


Lại nghe một tiếng nộ xích của Ngọc Hương Cẩm: “Làm càn, quả nhiên là không hiểu lễ nghi, tôn ti chẳng phân biệt được. Ta là đích, ngươi là thứ, ta là An Bình quận chúa hoàng thượng sách phong, mà ngươi chỉ là một tiểu thư thứ xuất, theo Luật của Dạ Chiêu, ngươi phải cung kính hành lễ với ta mới phải!”


Mạnh Thanh Hoan cười hai tiếng, tâm tình nàng vốn là nhàm chán, thế nhưng Ngọc Hương Cẩm lại vẫn dám đến gây sự với nàng, thật là sống thật là sống thiếu kiên nhẫn.



“Quận chúa xác định có thể nhận được đại lễ của ta sao?” Mạnh Thanh Hoan cong môi, hai tròng mắt linh động lóe điểm điểm tinh quang.


Ngọc Hương Cẩm khinh thường nói: “Buồn cười, bổn quận chúa có cái gì không chịu nổi?”


Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nghĩ đến quận chúa đã quên, đã quên lúc đầu Trương Tấn Phong chết thế nào rồi, đã quên người có ý hại ta sẽ có kết quả gì rồi! Ta được thượng thiên che chở bảo vệ, quận chúa để ta hành lễ với ngươi, sẽ không sợ thượng thiên giáng tội, trách phạt ngươi?”


Nghe được Mạnh Thanh Hoan nhắc tới việc của Trương Tấn Phong, sắc mặt của Ngọc Hương Cẩm hơi đổi một chút, nhưng trong lòng nàng chính là nín một hơi, không phục đột nhiên ở đâu lại có thêm một muội muội, hơn nữa muội muội này còn tiêu điểm của cả kinh thành.


Nàng chính là muốn đạp nàng xuống dưới lòng bàn chân!


Bất quá chỉ là hành lễ, nàng cũng không tin thượng thiên sẽ giáng tội.