Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 343: Chương 343: Tương Kiến 1





CHƯƠNG 343: TƯƠNG KIẾN 1


Editor: Luna Wong


Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, đáy lòng có chút rung chuyển, hắn rốt cuộc đến rồi? Là tới cho nàng một lời giải thích sao? Tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan che giấu tâm sự của mình.


Mi tâm của Ngọc Quy Trì hơi trầm xuống một cái, dư quang rơi vào chỗ Mạnh Thanh Hoan, con ngươi thâm thúy hơi liễm, lập tức nói với Doanh Nguyệt: “Doanh nhi, ngươi đưa hài tử đi nghỉ ngơi trước, chờ Kính Nguyệt lâu bố trí xong sẽ đưa Thanh Hoan qua đó.”


Mạnh Thanh Hoan nheo mắt, cũng bất động thanh sắc cúi đầu, không có nhiều lời.


Doanh Nguyệt gật đầu, lập tức lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan và Ngọc Phi Trần cùng rời khỏi khách phòng.


“Cẩm nhi, ngươi cũng trở về đi.” Thanh âm của Ngọc Quy Trì lạnh lùng, đuổi Ngọc Hương Cẩm ra ngoài.


Ngọc Hương Cẩm bĩu môi, lên tiếng vâng, mang theo một bụng oán khí, xoay người ly khai.



Ngọc Lăng Phong thấy bọn họ đều đi xa, mới bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Cha, ngươi cho rằng Mạnh… Thanh Hoan có thể bảo vệ Ngọc gia chúng ta thật sao?”


Tuy rằng không tình nguyện, nhưng chuyện Mạnh Thanh Hoan là muội muội của hắn đã thành sự thật rồi!


Ngọc Quy Trì khẽ cười một tiếng, quang thải đáy mắt lóe lên, tiếu ý nhộn nhạo: “Cha là người từng trải, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Dạ Quân Ly tự nhiên sẽ không ngoại lệ. Chỉ cần hắn yêu nữ nhi của ta, vậy hắn phải thua không thể nghi ngờ!”


Hắn lãng cười một tiếng, tâm tình thật tốt, quay người ngoài cửa nói: “Mời Hiên vương vào!”





Mạnh Thanh Hoan đi tới Trường Thanh uyển của Doanh Nguyệt liền vẫn mất hồn mất vía, nàng đợi đã lâu cũng không thấy Dạ Quân Ly tìm đến nàng, trong lòng không khỏi có chút phiền táo.


Doanh Nguyệt cho là nàng nhất thời vô pháp tiếp thu thân phận của mình, không khỏi đông tích, thanh âm từ ái nói: “Thanh nhi, sau này nương sẽ bồi ngươi, chỗ nào cũng không đi. Nương phải đem thiếu thốn mấy năm nay của ngươi, đều bù lại cho ngươi!”


Tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan rũ xuống, nghĩ tới một sự tình, thấp giọng hỏi: “Nương, năm đó ta sinh ra thực sự không thể sống sao?”


Doanh Nguyệt nghe lời này, thần sắc biến đổi, viền mắt nhất thời chứa đầy nước mắt, áy náy gọi nàng: “Thanh nhi…” Nàng bắt lại tay của Mạnh Thanh Hoan, thanh âm nghẹn ngào nói: “Lúc ngươi xuất thế, vừa lúc gặp huỳnh hoặc chi diệt, Phổ An giám tiên đoán, họa quốc là nữ tử, trên người tất có dị dạng.”


“Mà ngươi vừa sinh ra, hai tròng mắt có dị sắc, phụ thân ngươi sợ ngươi dẫn tới tai họa, liền…”


Nói đến đây nàng đột nhiên che mặt khóc rống, chẳng qua là lúc đó trong bụng nàng còn có một nhi tử, không có lực cứu nữ nhi của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị bóp chết.


Đó là ác mộng đời này nàng đều không quên được!


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, phía sau lưng có một trận lạnh lẽo, đều nói hùm dữ không ăn thịt con, nhưng Ngọc Quy Trì dĩ nhiên…



Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, bình phục ba đào đáy lòng, sắc mặt bình tĩnh lại, nàng cười nhạt một cái nói: “Nương, ta biết. Ta không trách cha, hắn chỉ là muốn bảo hộ Ngọc gia mà thôi, ngươi yên tâm ta hiểu.”


Bookwaves

Một phen lời nói của nàng cực kỳ thiện giải nhân ý, thần sắc cũng cực kỳ bình tĩnh, chỉ có một đôi mắt linh động hơi lộ ra băng lãnh u hàn.


Lúc mặt trời lặn, Kính Nguyệt lâu đã bố trí xong, quản gia tự mình đến thỉnh Mạnh Thanh Hoan qua đó, Dạ Quân Ly cũng vẫn không thấy hình bóng.


Mạnh Thanh Hoan cự tuyệt Doanh Nguyệt cùng đi, một mình theo quản gia đi Kính Nguyệt lâu.


Không thể không nói, phong cảnh của Kính Nguyệt lâu này đích xác lịch sự tao nhã, lầu các nàng ở cao ba tầng, mỗi một từng đều bố trí hoa lệ tinh mỹ, nơi chốn chương hiển thân phận và địa vị của Ngọc gia.


Mà hậu viện còn có một kính hồ, phong cách riêng, đứng ở lầu ba nhìn cảnh, thấy kính hồ cùng trăng sáng đan vào nhau tôn nhau lên mỹ cảnh.


Cho nên tên Kính Nguyệt lâu từ đó mà có.


Lúc này bóng đêm càng dày đặc, vầng trăng sáng ở không trung chiếu rọi trên mặt hồ, Mạnh Thanh Hoan đứng ở trên lầu đứng ở trên lầu nhìn về nơi xa phong cảnh nhu hòa dật.


Sau lưng quản gia hỏi nàng: “Tiểu thư có hài lòng với bố trí nơi này không?”



Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng xoay người nhìn quản gia một cái nói: “Rất hài lòng, khổ cực quản gia, ngươi lui ra đi, ta muốn một mình ngồi đây một chút.”


Quản gia gật đầu lên tiếng: “Tiểu thư có cái gì phân phó, cứ gọi thị nữ lầu dưới là được.”


“Được.” Mạnh Thanh Hoan nhàn nhạt đáp lời, quản gia cung kính khom lưng, chợt xoay người đi xuống lầu.


Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước lan can, quan sát tất cả dưới chân, toàn bộ Ngọc phủ đều đang được đèn thắp sáng, nhưng ở trong mắt Mạnh Thanh Hoan cũng xa lạ như vậy.


Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân của rất nhỏ truyền đến, nàng mệt mỏi quay đầu lại nhìn, con ngươi bình tĩnh nhìn thấy người đến một khắc kia đột nhiên sôi trào.


Là Dạ Quân Ly, hắn rốt cuộc đã tới rồi.


Trong lòng Mạnh Thanh Hoan có vô số nghi vấn cũng muốn hỏi hắn, còn chưa chờ nàng mở miệng, Dạ Quân Ly đột nhiên bước nhanh đi đến. Hai tay duỗi một cái ôm nàng vào lòng thật chặt.