Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 338: Chương 338: Hạ Tràng Sau Cùng 2





CHƯƠNG 338: HẠ TRÀNG SAU CÙNG 2


Editor: Luna Wong

“Phụ hoàng, nhi thần…”


Dạ Huyền Tân đang muốn giải thích, đã thấy Dạ Quân Ly đột nhiên từ trước án đứng dậy, thẳng quỳ gối trên điện thanh âm lang lảnh nói: “Phụ hoàng, chuyện yêu tinh nhi thần đã điều tra rõ, chính là giả dối hư ảo. Bất quá hôm nay nhi thần còn muốn dâng tấu một chuyện khác, đó là án tháng trước nhi thần mang sứ thần bị tập kích tại Phi Long nhai!”


Trước ngực Dạ Đình Giang phập phồng bất định, hắn hít sâu một hơi, bình phục tâm tình của mình, nhìn Dạ Quân Ly nói: “Hung thủ sau màn đã tra được?”


“Vâng.” Thanh âm của Dạ Quân Ly lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ám sát nhi thần chính là Thất Sát môn trên giang hồ, nhi thần trằn trọc một tháng tìm được cứ điểm của Thất Sát môn, lấy được tin tức, biết thân phận của cố chủ.” Hắn nói từ trong lòng móc ra một tấm khế ước, lệnh thái giám cho Dạ Đình Giang.



Dạ Quân Ly tiếp tục nói: “Cố chủ là thị vệ bên người đại công tử Ngọc gia Lạc Địch, còn hắn thì phụng mệnh lệnh của Ngọc công tử mà hành sự!”


“Người đến, mang Ngọc công tử vào.” Dạ Quân Ly quay đầu lại phân phó thị vệ ngoài cửa.


Không bao lâu, Ngọc Lăng Phong liền bị thị vệ dẫn vào, trên mặt lạnh lùng của hắn trầm xuống trầm xuống, quỳ xuống trước điện, Dạ Đình Giang liền không nhịn được tức giận chất vấn: “Ngọc Lăng Phong, là ngươi mua người ám sát Hiên vương sao?”


Ngọc Lăng Phong cúi đầu hơi trầm thanh âm xuống nói: “Hoàng thượng, đây đều là ý tứ của thái tử, là hắn cho thần mười vạn lượng hoàng kim, để thần mua người ám sát vương gia chấm dứt hậu hoạn. Hắn nói nếu việc này bại lộ, tất cả hậu quả do hắn gánh vác, không liên lụy đến Ngọc gia.”


Dạ Huyền Tân nghe Ngọc Lăng Phong nói như thế, trong nháy mắt như hóa đá không dám tin tưởng, đợi khi hắn phản ứng kịp cũng tức giận không gì sánh được, chỉ vào Ngọc Lăng Phong mắng: “Bổn cung sai sử ngươi làm việc này lúc nào? Ngọc Lăng Phong ngươi điên rồi sao? Ta là biểu đệ của ngươi! Ngươi có thể nào vu hãm ta như vậy?”


Ngọc Lăng Phong ngẩng đầu có chút khí thế hấp hối không hãi sợ, trả lời: “Thái tử, là ngươi nói việc này không liên lụy đến Ngọc gia chúng ta, hôm nay sự tình bại lộ ngươi lại nói ta vu hãm ngươi? Ta chỉ thiếu úy nho nhỏ, làm sao sẽ có mười vạn lượng hoàng kim?”


Cánh tay của Dạ Huyền Tân run chỉ vào Ngọc Lăng Phong, sắc mặt nhất thời trắng bệch xấu xí, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, người đâm sau lưng hắn cuối cùng là thân nhân của mình, bản thân cho tới nay tin cậy Ngọc gia nhất.


Mạnh Thanh Hoan an tĩnh quỳ gối xem kịch, con ngươi thanh cạn của nàng hơi híp, nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Quân Ly cách đó không xa.


Là kiệt tác của yêu nghiệt này sao? Hắn làm sao làm được?


Bookwaves

Một cái ý niệm trong đầu hiện lên, nàng vội vội vàng vàng liễm tâm tư không để cho mình miên man suy nghĩ, nàng cúi đầu, tiếp tục xem rốt cuộc kích này thu xếp thế nào.

Trong đại điện, trong lúc nhất thời tĩnh đến đáng sợ, bách quan đều im lặng, đều tự sợ hãi.



Chỉ có Lâu Vũ Thần, lộ con ngươi thâm trầm mà lại thâm sâu nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly, thực sự là tiết mục cực kỳ đặc sắc.


Từ thân thế Mạnh Cửu Nhi, rồi đến Tần Thủ và Ngọc Lăng Phong chỉ ra thái tử làm ác, từng kiện từng kiện đều là ép Dạ Huyền Tân vào đường chết.


Dạ Quân Ly, hắn quả nhiên vẫn là xem nhẹ hắn rồi!


“Chư vị đại thần, thấy thế nào?” Lửa giận trong lòng Dạ Đình Giang sôi trào, thanh âm kia chìm lãnh mang theo lạnh lẻo khiếp người, đẻ bách quan lùi bước không dám nhiều lời.


Lâu Vũ Thần lại đi lên trước, hắn long tay áo thi lễ nói: “Hoàng thượng, Hiên vương có chứng cứ vô cùng xác thực, Ngọc Lăng Phong nói có lý. Quan hệ của Ngọc gia cùng thái tử mọi người đều biết, mà nay Ngọc Lăng Phong đại nghĩa diệt thân, thực là vì bảo toàn Ngọc gia!”


“Thái tử đức hạnh kém, thẹn với giang sơn bách tính phụ huynh, thần cho rằng hoàng thượng phế thái tử, dẹp an dân tâm!” Lâu Vũ Thần quỳ trên mặt đất, từng câu leng keng, khí thế diệu nhân.


Có hắn đi đầu, lá gan của bách quan cũng mập lên, đều quỳ xuống cao giọng: “Thỉnh hoàng thượng phế thái tử, dẹp an dân tâm!”



Trong nháy mắt, thanh âm kia như trống nổi điếc tai, thanh thế không thể đỡ!

Sắc mặt Dạ Huyền Tân đại biến, hắn như phong ma chỉ vào triều thần mắng: “Mỗi một người đều là tiểu nhân nịnh nọt, bổn cung không tệ với các ngươi, hôm nay bổn cung gặp nạn các ngươi từng người một thỉnh cầu phế, thực sự là tiểu nhân, tiểu nhân!”


Hắn cười ha ha vài tiếng, hành vi điên rồ, đột nhiên chạy tới trước mặt Ngọc Quy Trì, lôi kéo cánh tay của hắn thanh âm run run: “Cữu cữu, ngươi sẽ giúp ta có phải hay không? Ta thân ngoại sinh của ngươi a, ngươi sẽ không nhìn ta gặp rủi ro, có phải hay không?”


Đáy lòng Ngọc Quy Trì hung hăng đau xót, hắn cắn răng quay đầu đi chỗ khác, thanh âm trầm thấp nói: “Thái tử thứ tội, cựu thần bất lực!”


Một câu nói như xử tử Dạ Huyền Tân, hắn ngồi dưới đất, thần sắc ngây ngô.


Liền nghe Dạ Đình Giang uy nghiêm khí phách nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, thái tử thất đức không xứng là đông cung chi chủ, từ hôm nay hủy bỏ tục danh thái tử, cách chức làm thứ dân!”