Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 308: Chương 308: Yêu Tinh Chi Họa




CHƯƠNG 308: YÊU TINH CHI HỌA

Editor: Luna Wong – – alo alo 1234 nghe rõ trả lời, alo alo. Từ nay ad đổi bút danh thành Luna Wong, tên web cũng sẽ đổi thành novelland. Tạm thời để đó cho mọi người quen đã, sau này đổi tên không vào được tên cũ mọi người nhớ search tên mới nha. Cám ơn mọi người luôn quan tâm ủng hộ ta.

Đi tới biệt viện thịnh kinh, Mạnh Thanh Hoan chỉ thấy, Mông Lung Phi Nhan cùng với Vân Thường đều ở đây.

Từ sau khi bọn họ ở Phù Thanh sơn cứu sống Dạ Quân Ly, liền vào cung, trong khoảng thời gian này vẫn ở tại đông cung của Trường Lan, trái lại đã lâu chưa về đây.

Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly trở về, nàng khó đè nén vui mừng trong lòng, vội vội vàng vàng nghênh đón, thanh âm nghẹn ngào hô: “Cô nương.”


Chuyện đã xảy ra gần đây, nàng từ chỗ Mông Lung đều đã biết được, cũng biết cứu nàng và Lăng Túc trong tay Tiêu Cảnh Lương ra, Mạnh Thanh Hoan đã phí chút tâm tư.

Bởi vậy thấy Mạnh Thanh Hoan, đáy lòng nàng khó tránh khỏi có chút kích động còn có tự trách.

Mạnh Thanh Hoan nhìn ra tâm tình của nàng, nàng tiến lên khẽ vỗ nhẹ tay nàng nói: “Ta rất khỏe, vương gia nhà các ngươi cũng rất tốt, không cần lo lắng.”

Khóe môi Vân Thường lộ ra một tia tiếu ý nhẹ nhàng, gật đầu.

Mấy người vào phòng khách, liền thấy Lưu Cảnh tiến lên đón, thấy Dạ Quân Ly hắn vội vội vàng vàng thi lễ một cái nói: “Vương gia!”

Dạ Quân Ly nắm tay hắn dừng lễ của hắn lại, ánh mắt yêu dị nhìn hắn, dò hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Mi tâm của Lưu Cảnh tụ lại, nhìn Dạ Quân Ly trả lời: “Không lâu trước đó Ngọc quý phi sinh nhật, hoàng thượng nhất thời hưng khởi, giao trách nhiệm cho Phổ An giám xem sao dự đoán vận mệnh quốc gia, Phong Thanh Dương tại chỗ đo lường tính toán một phen, nói là đại cát, quốc thái hưng an! Ai biết trên yến đột nhiên có một người đứng ra, chỉ trích Phong Thanh Dương khi quân!”

“Người nọ là một vị phương sĩ thái tử mang vào cung, hắn tại chỗ chỉ ra địa chấn ở Đồng thành, ôn dịch ở Phong Đô, chính là thiên họa, hơn nữa có liên quan đến thạch mười tám năm trước rơi xuống, còn nói là họa yêu tinh chuyển thế!”

Novelland.com

Một bên Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, sắc mặt nhất thời cứng đờ, yêu, không phải là nàng sao?? Nàng kinh ngạc ghé mắt nhìn Dạ Quân Ly.

Mi phong của Dạ Quân Ly nhướng một cái, gợn sóng đáy mắt hơi rung chuyển, thanh âm u lãnh nghe không ra tâm tình gì: “Sau đó thì sao?”

“Hoàng thượng nghe nói chuyện của người tám năm trước, sắc mặt đại biến, giao trách nhiệm cho phương sĩ này tìm ra yêu tinh chi họa. Phương sĩ ở tịch yến làm pháp, cũng không biết dùng làm pháp thuật gì, lại đẩy mắt về phía Mạnh gia. Nói cửu tiểu thư Mạnh gia chính là yêu chuyển thế chi họa!”

“Lúc đầu hoàng thượng không tin, hắn để hộ bộ tra xét sinh thần bát tự quan điệp, phát hiện Mạnh cô nương xác thực sinh vào đêm huỳnh hoặc chi thạch rơi xuống. Bởi vậy, hoàng thượng tức giận, lúc này nhốt Phong Thanh Dương, hạ ngục toàn bộ trên dưới Mạnh gia, còn hạ hải bộ công văn, tróc nã Mạnh cô nương!”

May mà lúc đó hắn cũng không ở Mạnh phủ, lúc này mới may mắn tránh được một kiếp, sau khi biết chuyện, hắn liền ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy, chạy tới Thánh Dương quốc báo tin!

Dạ Quân Ly nghe xong trần thuật của Lưu Cảnh, sắc mặt hắn lạnh lùng xẹt qua một tia lệ khí, tay ẩn trong tay áo hơi nắm chặt, híp mắt một cái hỏi: “Đây là chuyện lúc nào?”
“Ba ngày trước!” Lưu Cảnh trả lời.


Ngày thứ hai gặp chuyện không may, hắn liền rời kinh thành, chạy ba ngày đường mới đến Thánh Dương quốc, tìm được Lăng Túc tìm được Dạ Quân Ly!

Dạ Quân Ly đột nhiên cười lạnh một tiếng, khóe môi hắn xé ra thanh âm u lãnh nói: “Lúc này đây, thái tử thật đúng là tự tìm đường chết.”

Hắn nói, nhìn mọi người chung quanh một cái nói: “Đều thu thập một chút, ngày mai chuẩn bị khởi hành hồi kinh.”

Một bên im lặng không lên tiếng Trường Lan đột nhiên nói: “Lúc này ngươi hồi kinh, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

Dạ Quân Ly ngước mắt nhìn Trường Lan một mắt không nói gì thêm, chợt hắn đưa mắt rơi vào trên người Mạnh Thanh Hoan, thanh âm ôn nhu rất nhiều: “Tiểu cửu, về sớm một chút nghỉ ngơi, nàng yên tâm ta nhất định sẽ không để nàng, để Mạnh gia gặp chuyện không may!”