Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 257: Chương 257: Mỹ Nhân Kế




CHƯƠNG 257: MỸ NHÂN KẾ

Editor: Luna Huang
Tiếng đàn đột nhiên ngắt, nương theo sau là thanh âm của có chút kinh hoảng của Dạ Mạch Hàn truyền đến: “Thanh Hoan, ngươi làm sao vậy?” Hắn chạy vội tới, lắc Mạnh Thanh Hoan đang ngủ trên bàn.

Trên bàn tử đằng hương mộc, có một vũng vết nước nho nhỏ, mà trên mặt Mạnh Thanh Hoan còn có nước mắt chưa khô.

“Dạ Quân Ly.” Tiếng đàn ngừng một khắc, người trước mắt lại biến mất không thấy, Mạnh Thanh Hoan kinh hô mở hai mắt ra, đáy mắt mê man một lát.

Hóa ra, lại là mộng!

Nhưng là, nàng cảm giác Dạ Quân Ly ở ngay bên người nàng, ở nơi nàng xem không thấy, yên lặng nhìn nàng. Mạnh Thanh Hoan vòng nhìn bốn phía một mắt, hai tròng mắt mông lung trôi nổi ánh sáng trong suốt, phá lệ chọc người thương tiếc.

“Ngươi lại mơ thấy hắn?” Dạ Mạch Hàn nhẹ chau mi lại, có chút đau lòng nhìn nàng.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng hít hít mũi nói: “Ta cảm thấy hắn liền ở bên người chúng ta.”

Dạ Mạch Hàn vỗ nhẹ nhẹ vai của nàng, an ủi nàng: “Tam đệ sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Thời điểm không còn sớm, chúng ta nên gặt hái.”

Nghĩ đến Tiêu Cảnh Lương, nam nhân để Dạ Quân Ly biến thành người chết nằm ở Thái Cực cung, bi thương đáy lòng Mạnh Thanh Hoan toàn bộ hóa thành ngọn lửa cùng ý chí chiến đấu đặc hơn.

Tối nay, nàng muốn để Tiêu Cảnh Lương nợ máu trả bằng máu!

“Đi thôi.” Mạnh Thanh Hoan lau nước mắt chưa khô ở khóe mắt, sửa sang lại xiêm y đứng lên, đôi tròng mắt kia đã khôi phục quang thải.

Dạ Mạch Hàn hơi gật đầu, chợt ôm lấy thất huyền cầm trên bàn, hai người đi ra tú các đi đến đại điện.

Trong đại điện khách ngồi đầy, mà chỗ ngồi của quý gia công tử cũng là có phân chia cao thấp, vị trí tôn quý nhất ở tầng hai ở giữa nhã các, rộng mở thoải mái, tầm nhìn rộng rãi.

Rất xa Mạnh Thanh Hoan liền nhìn thấy quý gia tử đệ tùy ý hết sức lông bông ngồi ở trong nhã các, Phi Nhan đi theo bên người nàng nhẹ giọng nói: “Hắn chính là Tiêu Cảnh Lương.”

Mạnh Thanh Hoan cụp hai tròng mắt xuống, giấu đi ngọn lửa đáy mắt, lập tức vẻ mặt bình tĩnh đi lên đài cao.

Dạ Mạch Hàn ôm cầm ngồi xuống vị trí, chợt, ánh nến cả đại điện đều tắt.

Đám người bên dưới thổn thức một trận, liền tiếng đàn trên sân khấu, trong bóng tối, thấp giọng của nữ tử nương theo sau ngâm xướng: “Đêm chưa ngủ, hàn nguyệt phiên phiên, nhảy múa làm ảnh mở rèm khuê. Nhập mộng, dung nhan của nàng, hai mắt mê loạn…”

Theo tiếng ca, một đạo lụa đỏ bay lên trời, đèn đuốc chung quanh nháy mắt toàn bộ sáng lên, ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng ở bóng người tuyệt diệu sau lụa đỏ, xoay tròn, giải thích cái gì gọi là mềm mại.


Mà tiếng ca động lòng người nương theo sau tiếng đàn, thản nhiên rơi vào trong tai, lụa đỏ tan mất, lộ ra dáng người uyển chuyển của nữ tử.

Hồ hoàn vũ, là Mạnh Thanh Hoan học ở hiện đại dùng để giết thời gian, kỳ thật hồ hoàn vũ nàng nhảy không tốt, bất quá ở cổ đại không nói cái khác, bởi vì người nơi này thấy cũng chưa từng thấy qua.

Vọng Thư Uyển.com
Nếu muốn khiến cho những nam nhân này hiếu kỳ, chính là thần bí.

Một đêm tên của Mộ Trường Ca lưu truyền rộng rãi, nhưng chưa nam nhân gặp qua hình dáng của nàng, đây tất nhiên khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của bọn hắn.

Tiêu Cảnh Lương đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ!

Mỹ nhân kế, dùng trên thân nam nhân từ trước đến nay là thích hợp nhất.

Nàng vội vàng hát vài câu cuối cùng: “Gương đồng vỡ vài miếng, cái trâm cài đầu gãy đôi, chuyện cũ đứt dây nhớ nhung không tiếng động, trước tình thương giang hồ. Ngoái đầu nhìn lại chuyển ngàn năm, cuộc đời này của ta không biết mỏi mệt!”

Mạnh Thanh Hoan ngoái đầu nhìn lại, liền thấy vô số đóa hoa bay xuống, tiếng đàn chấm dứt.


Mà dưới đài đám người sớm thần hồn điên đảo, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan trên sân khấu, lại không ai có thể cảm thụ từng trận âm phong bay chung quanh.

Trong nhã các, ánh mắt của Tiêu Cảnh Lương trôi nổi hào quang, thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan vỗ tay khen lớn: “Hay.” Theo một tiếng hay của hắn, cả đại điện bộc phát ra một trận vỗ tay cùng thanh trầm trồ khen ngợi.

Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu, chợt lui xuống đài cao, liền nghe ồn ào náo động không ngừng, đều là quần chúng muốn thấy hình dáng của Mộ Trường Ca.

“Đều chuẩn bị xong chưa?” Mạnh Thanh Hoan trắc mâu nhìn Phi Nhan bên cạnh hỏi.
“Cô nương yên tâm.” Phi Nhan một bộ dạng định liệu trước.

Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan hơi dương lên, một vẻ ý cười giảo quyệt đẩy ra khóe môi nàng, nàng thẳng đi đến gian phòng của mình.

Không quá bao lâu, cửa tú các đã bị người một chưởng đẩy ra, Tiêu Cảnh Lương nghênh ngang tiến vào, tà tứ cười nói: “Muốn gặp Trường Ca cô nương một mặt, thật đúng là không dễ dàng a!”