Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 256: Chương 256: Ly Thương




CHƯƠNG 256: LY THƯƠNG

Editor: Luna Huang
Thịnh kinh.

Một đêm, Túy Tâm phường ra một vị ca cơ người người tán dương, danh gọi Mộ Trường Ca.

Tục truyền nữ tử này, mi đại như họa, tố sa che mặt, nhất vũ khuynh thành, tiếng ca vang ba ngày không dứt. Thịnh kinh hậu duệ quý tộc công tử vì để nhìn phong thái của mỹ nhân này, có thể nói là chèn hỏng đại môn của Túy Tâm phường.

Ngắn ngủn hai ngày, tên của Mộ Trường Ca, ở thịnh kinh có thể nói là không người không biết.

Ban đêm, bên trong Túy Tâm phường.


Tú bà một bộ dáng kháp mỵ, quơ khăn tay vào tú các.

Trước bàn gương trong các có một nữ tử một thân phấn sa quyên la quần ngồi ở đó, nàng dùng một khối tố sa che mặt thêu hợp hoan hoa, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, mi đại như họa tinh xảo uyển chuyển hàm xúc.

“Trường Ca, khách nhân đều tới, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Tú bà mặt lộ vẻ vui mừng, không che giấu được cao hứng, từ lúc Mộ Trường Ca tới chỗ nàng, ngắn ngủn hai ngày nàng liền nhật tiến thiên kim, quả thực là phát tài, nữ tử này chính là thần tài của nàng.

Nữ tử tên Mộ Trường Ca kia buông cây lược gỗ trong tay đứng lên nói: “Chuẩn bị xong, làm phiền ma ma mời nhạc công theo ta, ta nói cho hắn biết khúc phổ.”

“Được.” Tú bà đáp lời ra cửa phòng, nàng mở Túy Tâm phường nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua có cô nương có tài hoa như thế, ca văn của nàng còn chưa từng được nghe, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, đó là nàng cũng là vô cùng yêu thích.

Không bao lâu, một nam tử thanh lịch bạch y ôm huyền cầm đi tới tú các.

Nam tử kia vừa nhìn thấy Mộ Trường Ca liền oán hận: “Nếu sau khi tam đệ tỉnh lại, biết ngươi trà trộn loại địa phương này, ngươi cảm thấy hắn sẽ tha cho ta không?”

Cầm sư này, đúng là Dạ Mạch Hàn.

Mà Mộ Trường Ca cũng không phải người khác, đúng là Mạnh Thanh Hoan dịch dung thành. Vì dẫn Tiêu Cảnh Lương tới đây, đây là chủ ý Mạnh Thanh Hoan nghĩ ra.

Vì thế, Dạ Mạch Hàn đã oán hận rất nhiều lần.

Mạnh Thanh Hoan nghĩ đến Dạ Quân Ly nằm ở trong Thái Cực cung, đáy lòng nàng sáp, đau đớn.


Bất quá một lát, nàng liễm suy nghĩ, ngẩng đầu phủi Dạ Mạch Hàn một mắt, cười nói: “Điện hạ liền tự cầu nhiều phúc đi.”

Khóe môi của Dạ Mạch Hàn run lên, tràn đầy bất đắc dĩ, hắn không vui đùa nữa nhận chân nói: “Vừa mới nhận được tin tức, Mộ Trường Ca đã khiến cho Tiêu Cảnh Lương hiếu kỳ, nếu không ngoài ý muốn đêm nay hắn sẽ xuất hiện.”

Hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan sáng lóng lánh, thanh âm lạnh lùng nói: “Vậy hãy để cho hắn có đến mà không có về.”

Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mạch Hàn gật đầu, chợt ngồi xuống bàn để đàn, hỏi nàng: “Hôm nay muốn hát bài gì?”

Bởi vì bài hát của Mạnh Thanh Hoan tương đối đặc biệt, cũng chỉ có người tinh thông âm luật như hắn có thể nghe qua nàng hát một lần mà phổ ra ca khúc phù hợp, trước khi lên sân đấu, hắn cần quen thuộc bài Mạnh Thanh Hoan hát trước.

“Ly Thương.” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan u lãnh hồi hắn, chợt xoay người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tiếng ca thanh u bi thương chậm rãi vang lên.

“Đêm chưa ngủ, hàn nguyệt phiên phiên, nhảy múa làm ảnh mở rèm khuê. Nhập mộng, dung nhan của nàng, hai mắt mê loạn. Nước mắt của ai nhiễm bút nghiên mực, ngàn sợi ti tuyết liên, chuyện cũ như khói tương tư khó giải, sầu trên mi mỏng. Gương đồng vỡ vài miếng, cái trâm cài đầu gãy đôi, chuyện cũ đứt dây nhớ nhung không tiếng động, trước tình thương giang hồ. Ngoái đầu nhìn lại chuyển ngàn năm, cuộc đời này của ta không biết mỏi mệt!”


Dạ Mạch Hàn nghe tiếng ca của nàng, ấn đường không khỏi nhẹ nhàng vừa động, mâu sâu đậm ngóng nhìn bóng lưng bi thương của Mạnh Thanh Hoan, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác nàng tựa hồ là có tâm sự.

Mạnh Thanh Hoan ngồi ở phía trước cửa sổ, một tay chống đầu nhắm mắt lại nghe thanh âm khảy đàn của Dạ Mạch Hàn, tiếng đàn sâu kín uyển chuyển bi thương khiến nàng sinh lòng phiền muộn, trong du du nàng tựa hồ cảm nhận được có người đang vuốt ve mặt của nàng, ôn nhu, trìu mến, hơi thở kia, cảm giác kia, quen thuộc như vậy.

Nàng theo bản năng mở hai mắt, liền nhìn thấy cả người Dạ Quân Ly bên cạnh tản ra quang mang chói mắt, con ngươi yêu dị kia liễm lên vạn trượng thâm tình, đặc hơn như lửa nhìn nàng.

“Dạ Quân Ly.” Mạnh Thanh Hoan mở hai tay nhào vào trong ngực của hắn, ôm thật chặt hắn, nước mắt rơi xuống, ướt y sam của hắn.

“Tiểu Cửu.” Thanh âm êm ái mang theo thương tiếc vô tận, hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng nước mắt ràn rụa, ánh mắt chỉ một thoáng nhiễm lên một tầng sương, hắn nhẹ nhàng hôn lên hai tròng mắt của nàng, nuốt vào lệ của nàng ôn nhu nói: “Đừng khóc, ta sẽ đau lòng.”

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, khóc càng thêm thương tâm, lệ như nguồn suối ngăn không được. Dạ Quân Ly đột nhiên ôm chặt nàng, môi lành lạnh hôn lên môi của nàng, chung quanh tiếng đàn bi thương, bọn họ triền miên khó tách rời.