Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 245: Chương 245: Xin Lỗi




CHƯƠNG 245: XIN LỖI

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nghe người ngoài cửa đi xa, nàng mới mở mắt, đối thoại mới vừa rồi một chữ cũng không sót đều lọt vào tai của nàng.

Vì tìm được Thương Minh, Dạ Mạch Hàn cùng Tiêu Thủy Vân bàn chuyện làm ăn.

Còn có chính là Vân Thường cùng Lăng Túc mất tích sao?

Là người ám sát Dạ Quân Ly mang bọn hắn đi? Nàng nhắm mắt lại cẩn thận nghĩ nghĩ, một cái tên thoáng hiện ra trong óc.


Tiêu Cảnh Lương, An vương thế tử! Nàng giống như nhớ rõ lúc ấy Dạ Quân Ly kêu đúng là tên này! Nhưng hắn làm sao vào trận pháp thủ hộ của phượng lăng?

Trong chuyện này đến tột cùng cất giấu huyền cơ gì? Bất kể là cái gì, nàng cũng cần điều tra ra, còn có đại thù này!

Nhớ tới mới vừa rồi việc làm ăn Tiêu Thủy Vân cùng Dạ Mạch Hàn làm, Mạnh Thanh Hoan cảm thấy đây thật đúng là cơ hội báo thù thật là tốt!

Mạnh Thanh Hoan giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy bên cạnh người truyền đến một dòng hơi lạnh u ám, nàng hỗn loạn nhìn lại, đã thấy Dạ Quân Ly nằm ở bên người của nàng.

“Dạ Quân Ly.” Hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan ẩm ướt, nàng nhìn thấy thi thể tĩnh trầm của nam nhân kia, nhắm chặt hai mắt, không có sinh cơ, như lần đầu tiên nàng quan tài ở thanh lăng địa cung gặp được.

Lúc ấy, địa cung bị chung quanh bố trí khốn long cục, lại bởi vì trên người hắn có thông linh ngọc. Cho nên vây khốn hồn phách của hắn. Không đến mức du đãng chung quanh.

Mà bây giờ, thông linh ngọc nát, đó là khốn long cục cao minh đều không hữu dụng.

Nội tâm Mạnh Thanh Hoan thê lương một mảnh, nàng cúi người sang, cẩn thận ngũ quan tuấn lãng của Dạ Quân Ly, tay nhỏ bé nhẹ nhàng phất qua trên mặt hắn, thanh âm hòa cùng nước mắt nói thật nhỏ: “Dạ Quân Ly, ta sẽ không từ bỏ, ta nhất định có thể cứu ngươi.”

Nàng nhẹ nhàng hôn môi mỏng của hắn, nước mắt rơi trên gương mặt không có nhiệt độ của hắn.


Vọng Thư Uyển.com
“Còn có Vân Thường cùng Lăng Túc, ta sẽ cứu bọn họ, Dạ Quân Ly ngươi yên tâm, Mạnh Thanh Hoan ta nhất định sẽ trở nên cường đại, mối thù của ngươi ta cũng nhất định sẽ báo. Chờ ngươi tỉnh lại, nhìn thấy chính là cái ta hoàn toàn khác.” Mạnh Thanh Hoan hàm chứa lệ hướng về phía hắn dương môi lên cười, con ngươi kiên định lóe ánh sáng chói mắt.

Mạnh Thanh Hoan xoay người xuống giường, mở cửa phòng ra, cách đó không xa Trường Lan đang nấu thuốc thấy nàng thanh tỉnh vội vàng buông đồ ra trong tay đi qua.

“Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ?” Trường Lan thấy đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan trôi nổi thanh u, sắc mặt biểu tình cũng hết sức bình tĩnh, không khỏi lo lắng.

Mạnh Thanh Hoan lắc đầu nói: “Ta không sao.”

Nàng nói xong nhìn về phía Trường Lan, ngữ khí thật có lỗi nói: “Trường Lan, thực xin lỗi, chuyện tình trước kia ta luôn chưa giải thích tốt với ngươi. Là tâm tử của bản thân ta làm hại ngươi cùng Dạ Quân Ly sinh hiềm khích, chuyện này ta rất có lỗi.”

Từ lúc gặp lại ở Phong châu, bọn họ cũng chưa từng hảo hảo nói chuyện. Trước là nàng luôn trốn tránh, mà nay nàng không muốn tiếp tục yếu đuối nữa, để cho người khác gánh hậu quả lỗi mà nàng phạm!


“Tiểu Cửu, ngươi biết ta chưa bao giờ trách ngươi.” Thanh âm của Trường Lan mang theo một ít ôn nhu ôn nhu đau lòng, mâu quang kia sâu kín lòe lòe, liễm liễm cất giấu nhu tình vô tận.

Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan hơi động một chút: “Trường Lan, ta. . .”

“Tiểu Cửu, ngươi cùng Dạ Quân Ly vĩnh viễn đều là bằng hữu của ta.” Trường Lan cắt đứt lời của nàng, hắn biết Mạnh Thanh Hoan muốn nói gì, mà hắn có thể làm, chỉ có tỏ rõ lập trường của mình.

Mạnh Thanh Hoan có chút nghẹn, nam nhân này thông minh làm cho đau lòng người, nàng rút rút mũi, hướng hắn gật đầu cười: “Cảm ơn ngươi, Trường Lan.”

Nàng biết, Trường Lan nàng biết chính là quân tử thanh nhã ôn nhuận như vậy, có chừng mực, biết tiến thoái. Nam nhân như vậy, nên có cô nương tốt xứng đôi với hắn!