Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 217: Chương 217: Trốn Không Thoát




CHƯƠNG 217: TRỐN KHÔNG THOÁT

Editor: Luna Huang
“Trường Lan, ta tìm được rồi, ngươi xem là cái này sao?” Cố Ninh Tuyết có chút có chút chỉ vào dược thảo chính mình tìm được hướng về phía Trường Lan phất tay.

Trường Lan nghe được thanh âm của Cố Ninh Tuyết hồi phục thần trí, hắn thu lại gợn sóng đáy mắt, đi tới chỗ nàng.

Nhìn dược thảo Cố Ninh Tuyết tìm được, hắn gật đầu nói: “Chính là nó, chọn thêm một ít lưu trữ dùng trên đường.”

“Biết rồi.” Cố Ninh Tuyết một bên đáp ứng, cao hứng hái thảo dược trên mặt đất, tuy rằng nàng vẫn là một bộ giả dạng nam tử, nhưng làm cho người ta cảm thấy đơn thuần khoái hoạt, vô ưu vô lự, tựa hồ vĩnh viễn cũng không biết tâm sự là vật gì.

Trường Lan cảm thấy Cố Ninh Tuyết ung dung tự tại, tựa như hắn trước kia. Nhưng từ sau khi xảy ra sự kiện Thanh Phong lâm kia, hắn rốt cuộc tìm không được chính mình nữa rồi!

Hắn từng nghĩ muốn trốn, rời khỏi Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan, nhưng trước mắt xem ra là không thể nào.


Bọn họ ở Phong Đô thành giao chính là vì tìm các vị dược thảo giúp Mạc Thượng Tà làm thuốc, bởi vậy lần đi Đồng thành Mạc Thượng Tà cũng cùng nhau đi.

Đây là ý tứ của Dạ Quân Ly, bởi vì Đồng thành là địa phương năm đó Mạc gia ở, muốn tra thân thế của Mạc Thượng Tà nhất định phải bắt đầu tra từ Đồng thành.

Cho nên hắn, trốn không thoát đâu!

Chuẩn bị thảo dược xong, đám người bắt đầu khởi hành, bởi vì nhân số đông đảo, vì không để người hoài nghi, cho nên bọn họ giả dạng thành đội ngũ bán dạo, chọn đường nhỏ ít người ở mà đi.

Ba ngày sau.

Mạnh Thanh Hoan bị xe ngựa lắc lư làm cho choáng váng đầu hoa mắt, nàng có chút mệt mỏi ghé vào cửa sổ xe, thần tình ủy khuất hỏi Dạ Quân Ly ngồi trên lưng ngựa bên cạnh: “Rốt cuộc còn có bao lâu mới có thể đến?”

“Qua Yên Hà trấn phía trước là đến rồi.” Dạ Quân Ly nhìn vẻ mặt mỏi mệt của nàng không đành lòng, nói với Lăng Túc lái xe phía trước: “Ngừng lại nơi này một lúc mới khởi hành.”

Trên một đường này bọn họ không có gấp gáp chạy, cho nên đi chậm. Một đường xóc nảy, cũng cần thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Mạnh Thanh Hoan sớm kìm nén không được, nàng vội vàng nhảy xuống xe, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi nói: “Ta cảm thấy Ta cảm thấy xương cốt của ta đều sắp rã ra rồi, trên một đường này suýt chút nữa làm chết ta.”

Giờ phút này nàng thật sự là phi thường hoài niệm phương tiện giao thông cùng đường xá của thế kỷ 21, mặc dù có thời điểm kẹt xe. Nhưng là so với cái đường này vẫn tốt hơn nhiều.

Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly ấm giọng cười nói: “Lại đây, ta xoa xoa cho nàng.”

Hai mắt của Mạnh Thanh Hoan tỏa ánh sáng, tung tăng đi qua vẫn không quên nịnh hót vài câu: “Phiền Hiên vương điện hạ rồi.”


Dạ Quân Ly cười nhẹ, thanh âm lành lạnh vang lên bên tai nàng mang theo vài phần hấp dẫn: “Nếu nàng gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ càng cao hứng.”

Hắn vừa nói, lực đạo trong tay không nặng không nhẹ bóp trên vai của nàng.

Mạnh Thanh Hoan cảm giác cả người mình đều giòn hết, một loại cảm giác thật kỳ diệu lan tràn quanh thân, nói không nên lời.

Cố Ninh Tuyết trên mã xa bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, tò mò xốc mành lên. Bởi vì Trường Lan cần chiếu cố Mạc Thượng Tà, cho nên hai nam nhân bọn họ cùng ngồi một chiếc xe.

Mà nàng cùng Việt Phong Linh ngồi một chiếc xe, Mạnh Thanh Hoan cùng Vân Thường một chiếc, chỉ có Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn cưỡi ngựa.

Nhìn Dạ Quân Ly bóp vai cho Dạ Quân Ly, Cố Ninh Tuyết có chút ao ước nâng cằm lên nhìn hai người bọn họ, ninh than: “Thực hâm mộ Mạnh tỷ tỷ, Hiên vương đối xử với nàng thật là tốt.”

Việt Phong Linh nghe thanh âm của Cố Ninh Tuyết, mâu quang đẹp và tĩnh mịch dừng ở Mạnh Thanh Hoan ngoài rèm một mắt, lập tức chậm rãi thu trở về, khẽ thở dài: “Cũng không phải ai cũng có phúc khí tốt như Mạnh cô nương.”

Việt Phong Linh nghĩ, chỉ cần là nữ nhân đều cũng hâm mộ Mạnh Thanh Hoan. Bởi vì gặp được một người tốt là tâm nguyện của mỗi một nữ nhân, tất nhiên nàng cũng sẽ không ngoại lệ!

Chỉ là không biết lương nhân của nàng ở đâu?


Cố Ninh Tuyết nhớ tới nam nhân lãnh đạm như tiên, trong nội tâm nàng buồn bã sâu kín thở dài buông mành xuống hai người đều tự đều tự tâm sự.

Dạ Mạch Hàn từ trên lưng ngựa lấy bình nước, hắn khẽ quét Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan một mắt, bất đắc dĩ lắc đầu nói với bọn hắn: “Bên kia có con sông, ta đi lấy nước.”

Nói xong hắn liền đi hướng cánh rừng cách đó không xa.

Trong rừng có một sơn tuyền, uốn lượn hội tụ thành nước suối càn cạn, trong suốt thấy đáy.

Dạ Mạch Hàn thả bình xuống đang chuẩn bị rửa mặt một cái, đột nhiên nghe đối diện có tiếng vang gì, hắn có chút đề phòng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trong núi rừng đối diện chạy ra một cái thiếu niên thân mặc thanh sam.

Thiếu niên kia bụm cánh tay trên người mơ hồ có chút vết máu, sắc mặt hết sức kích động, thấy đối diện có người hắn làm như thấy được cứu tinh, lội qua dòng suối sốt ruột muốn lại đây.

Mà cùng lúc đó, có thanh âm của mũi tên xé gió mà đến chính bắn phía sau thiếu niên kia.