Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 208: Chương 208: Dĩ Kỷ Hoán Dược




CHƯƠNG 208: DĨ KỶ HOÁN DƯỢC

Editor: Luna Huang – Lấy thân đổi dược
Trường Lan rất quen cái tên này, Hoa Nam Tử cùng sư phụ hắn là sư xuất đồng môn, chỉ là hai người yêu thích khác biệt, sư phụ hắn sở trường y thuật, mà sư thúc hắn sở trường độc thuật.

Là vì nguyên nhân này, sư thúc bị đuổi ra dược cốc, từ đó trở đi hoàn toàn không có tin tức. Nhưng sư phụ hắn cùng sư thúc tình cảm thâm hậu, bao năm đều chưa từng quên.

Tuy rằng hắn chưa bao giờ gặp qua sư thúc này, nhưng đối với cái tên Hoa Nam Tử này cực quen thuộc, bởi vì hắn thường thường nghe sư phụ nhắc tới chuyện xưa giữa hai sư huynh đệ bọn họ.

Mạc Thượng Tà có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn vui sướng không che giấu được trên mặt Trường Lan, đáy lòng có chút phát trầm.

“Sư phụ đã chết rồi, ba năm trước đã chết, chết ở Quỷ Âm sơn. Hắn giao ra toàn bộ độc phương, chỉ riêng bảo lưu lại cổ thuật, giao cho ta.”

Mạc Thượng Tà liễm liễm ấn đường, lâm vào trầm tư, kỳ thật quái y chưa từng thu hắn làm đồ đệ, chỉ là lâm nguy cố đem bí quyết cổ thuật nói cho hắn, hắn dùng ba năm thời gian tự hành tìm hiểu, mới rốt cục học thành.


Nhưng ở đáy lòng hắn, quái lão nhân kia đó là sư phụ của hắn, ân nhân để hắn chạy khỏi ma trảo hắc ám! Đáng tiếc, hắn lại biết thân phận lai lịch của Hoa Nam Tử, càng chưa từng qua hắn một tiếng sư phụ.

Bởi vậy đối với lời nói của Trường Lan, hắn kỳ thật bán tín bán nghi.

Trường Lan nghe nói Hoa Nam Tử đã chết, trong lòng ảm đạm, hắn thu sắc mặt khẽ biến thành trầm thở dài: “Xem ra ta cùng với sư thúc chung quy vô duyên, nếu sư thúc thu làm đồ đệ, tất nhiên đó là sư đệ của ta. Ta mang ngươi quay về dược cốc, độc ngươi trúng đã sâu, cũng chỉ có sư phụ ta mới có thể giải được.”

Mạc Thượng Tà có chút chần chờ, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

Trường Lan nhìn ra phòng bị của hắn, nhận chân nói: “Ta ngươi cũng không tín nhiệm chúng ta, chịu nói với chúng ta những thứ này, xác nhận ngươi không tính toán cho chúng ta còn sống rời đi. Bất quá chúng ta muốn cứu ngươi đều không phải chỉ vì ngươi là đồ đệ của sư thúc, bởi vì ngươi thân thế của ngươi.”

Thân thế?

Mâu quang của Mạc Thượng Tà ngừng một chút, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết tên mình, những thứ khác một mực cũng không biết. Nhưng nhìn phản ứng của mấy người kia, hiển nhiên là hoài nghi một ít.

Trường Lan thấy ánh mắt hắn thoáng lạnh, than nhẹ một tiếng lại nói: “Nếu ngươi có điều lo lắng, liền dùng cổ thuật với, chỉ hi vọng ngươi có thể giải độc trên người bằng hữu của ta trúng. Thế nào?”

Dạ Quân Ly nghe lời này, ấn đường thâm, lạnh giọng trách mắng: “Trường Lan. . .”

Trường Lan lại đột nhiên đình chỉ hắn, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi cũng muốn cứu hắn, muốn tra ra toàn bộ sự thật, không phải sao?”

Dạ Quân Ly trầm mặc, trong lòng hắn là có vô số nghi vấn, Thượng Uyên, Thượng Tà, Quỷ Âm sơn, tất cả chuyện này, hắn bức thiết phải biết.

Hắn không thể để cho Mạc Thượng Tà chết, còn muốn tìm được giải dược cứu Mạnh Thanh Hoan.

Nhưng Mạc Thượng Tà lại quá nặng tâm tư, Trường Lan làm như vậy, là vì mọi người bọn họ!


Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly quay đầu đi chỗ khác, liễm liễm ấn đường, không ngăn cản Trường Lan nữa.

Mạc Thượng Tà âm tà cười nhìn bọn hắn, thanh âm miễn cưỡng nói: “Được, ta đáp ứng ngươi. Nếu các ngươi giải không được độc trong cơ thể ta, ta đều có biện pháp để cho các ngươi chôn cùng ta.”

Qua nhiều năm như vậy hắn làm bạn với hắc ám, quang minh trong lòng sớm xói mòn. Hắn vô tâm, vô tình, chỉ có hận ý ngập trời.

Trường Lan hơi hơi nâng tay chắp lại, nói câu: “Đa đạ.”

Mạc Thượng Tà khinh miệt cười, lập tức nâng tay từ trong tay áo lấy ra một chủy thủ, Việt Phong Linh hiểu ý đem bát sứ đưa tới. Liền Mạc Thượng Tà cắt cổ tay của mình, lấy một chén máu.

Hắn ném chủy thủ, đem một viên dược hoàn hòa vào máu loãng, nói: “Cô nương này trúng huyết cổ ta dùng máu của mình dưỡng thành, mà thuốc dẫn giải độc tất nhiên cũng là máu tươi của ta.”

Mạc Thượng Tà nói xong, đem chén thuốc kia đưa cho Trường Lan: “Cho nàng uống đi.”

Trường Lan tiếp nhận, cảm thấy hơi kinh hãi, chẳng thể trách Việt Phong Linh nói hắn không thể giải độc Mạnh Thanh Hoan trúng, hóa ra huyền cơ là đây.

Trong giải dược có một vị thuốc dẫn quan trọng nhất là máu tươi của Mạc Thượng Tà, có thể thấy được tâm tư người này sâu đậm.


Hắn tản ra ý tưởng đáy lòng, đưa thuốc cho Dạ Quân Ly, gật đầu với hắn.

Dạ Quân Ly tiếp nhận, nhìn chén thuốc tràn đầy mùi tanh.

Đây là Trường Lan dùng chính mình đổi lấy giải dược, hắn vì Mạnh Thanh Hoan như vậy, cũng là vì hắn. Như vậy, lòng Dạ Quân Ly có buồn đau, hắn nợ Trường Lan làm sao mới có thể trả?

Dạ Quân Ly than nhẹ một tiếng, rũ mâu, đút thuốc cho Mạnh Thanh Hoan.

Nhìn Mạnh Thanh Hoan uống cạn một chén máu, khóe môi để lại một ít vết máu, hắn lấy ống tay áo ôn nhu lau cho nàng.

Dạ Mạch Hàn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ, hết thảy hôm nay phát sinh, là trầm trọng phức tạp hắn chưa bao giờ có.

Bởi vì Trường Lan, bởi vì Mạc Thượng Tà, bởi vì hắc ám không thấy sáng, càng bởi vì Dạ thị của hắn!