Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 200: Chương 200: Quỷ Vương Chi Mê




CHƯƠNG 200: QUỶ VƯƠNG CHI MÊ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan che môi, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn hai huynh đệ bọn hắn chằm chằm.

Dạ Quân Ly không phục, khẽ hừ một tiếng hỏi: “Nhị ca, ngươi dám nói Cố cô nương không có ý với Trường Lan không?”

Một cô nương nữ giả nam trang đi theo một nam nhân thời gian dài như vậy, nếu nói là không có những tâm tư khác, quỷ đều không tin!

Hơn nữa, lấy hiểu biết của hắn với Trường Lan cũng có thể nhìn ra Cố Ninh Tuyết là nữ, nhưng hắn vẫn không đâm thủng, đây là thật thú vị.

“Tóm lại, Trường Lan chính là không được.” Dạ Mạch Hàn ngữ khí kiên định, hắn biết rõ, Trường Lan thật là động tâm với Mạnh Thanh Hoan.


Nếu hắn chịu buông tha cho chấp niệm trong lòng, nhận Cố Ninh Tuyết, hắn tuyệt sẽ không phản đối. Vốn dĩ hắn hiểu biết Trường Lan, nam nhân này nếu muốn thả lỏng chấp niệm trong lòng chỉ sợ không dễ dàng.

Cho nên, hắn không muốn làm cho biểu muội của mình bị một vố, bị thương tổn, chính là đơn giản này!

Dạ Quân Ly tất nhiên biết Dạ Mạch Hàn băn khoăn cái gì, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Quên đi, việc tình cảm từ trước đến nay không thể miễn cưỡng, nhìn thiên ý đi!”

Hắn và Trường Lan bằng hữu mấy chục năm, hiểu biết hắn là một người như thế nào. Nếu hắn không muốn, đó là dùng hết các loại phương pháp đều là uổng công.

Tuy rằng hắn rất hi vọng Trường Lan có thể có được hạnh phúc!

Trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc, ba người đều tự nghĩ tâm sự, nhìn không trung âm u áp lực bên ngoài.

Phong Đô như trước một mảnh tĩnh mịch, trên đường cái tràn đầy hoang vắng khói không thấy người, hàn phong âm trầm thổi bay tiền giấy, khói nhẹ tràn ngập, mơ hồ có thể thấy được bóng người màu đen xuyên qua không khí trầm lặng trên đường cái.

Người nọ xuyên qua đường phố đi tới trong miếu quỷ vương thành, đứng lặng trước mặt tượng thần quỷ vương dữ tợn. Bên trong miếu đốt nhang thơm tràn ngập, trong sương mù, bóng người màu đen kia biến mất trong miếu quỷ vương.

Một tòa cung điện hoa lệ nguy nga dưới đất. Bóng đen biến mất xuất hiện ở trước điện, hắn vòng qua bình phong khảm bảo thạch lưu ly, đi vào một gian phòng thanh lịch đại khí.

Trong phòng bài trí mọi thứ tinh xảo, màn lụa trắng thuần rủ xuống đất, lắc lắc theo gió, trên nhuyễn tháp to, mơ hồ có thể thấy được người thân mặc hồng y bộ dạng uể oải nằm ở trên giường, ngẫu nhiên nương theo sau vài tiếng ho nhẹ.


Bóng đen kia quỳ trên mặt đất khẽ cúi đầu, nửa bên mặt hắn che khuất áo choàng màu đen, chỉ lộ ra một đôi tròng mắt u trầm che kín cừu hận.

“Thân phận của mấy người kia điều tra rõ chưa?” Sau rèm, truyền đến thanh âm tà mị âm nhu của nam tử.

Ánh mắt của bóng đen kia hơi trầm xuống, thanh âm ách trả lời: “Nghe nói đến, là từ Linh Sơn, đặc biệt đến khu trừ tai hoạ của Phong Đô.”

Vọng Thư Uyển.com
Nam tử kia cười nhẹ, ngữ mang khinh thường: “Bọn họ lại có chút bổn sự, lại vẫn dám tiến nhập Phong Đô, còn tìm tới Việt gia.”

Hơn một lần cương thi hắn phái đi không có hù dọa những người này, bọn họ không sợ chết đi tới Phong Đô thành.

Hắn có chút tức giận, đột nhiên ho khan trùng điệp vài tiếng.

Bóng đen kia có chút khẩn trương, vội vàng lạnh lùng nói với người giữ ngoài cửa: “Lấy thuốc của cung chủ đến.”


Không bao lâu, liền có thị nữ hắc y bưng một chén sứ lên, bên trong máu tươi tinh hồng sắc, loá mắt phá lệ làm cho người ta sợ hãi.

Bóng đen kia cầm chén thuốc trình lên, người sau rèm chìa một cánh tay trắng bệch không có chút máu ra, hắn tiếp nhận bát sứ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch máu trong chén, khóe môi dính một ít máu, phá lệ hấp dẫn.

“La Sát, ngươi nói ta sẽ chết không?” Nam tử kia ngẩng đầu, cách rèm nhìn người cách đó không xa.

Người tên La Sát kia, giương đầu lên, tuy rằng chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng là có thể nhìn ra nàng là nữ tử.

“Cung chủ sẽ không chết, thuộc hạ đã chứng thật, thần y ngoài Phong Đô thành đó là công tử y tiên danh dương thiên hạ, thuộc hạ nhất định bắt giữ hắn trị liệu cho cung chủ!” Con ngươi La Sát lộ ra vẻ kiên định.

Nam tử kia cười hờ hững, dương tay lau đi vết máu khóe môi thì thào tự nói: “Y tiên công tử sao? Ta còn thực sự chờ mong.”