Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 192: Chương 192: Thi Cổ




CHƯƠNG 192: THI CỔ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly đồng loạt vây lại, nhìn Trường Lan cùng Dạ Mạch Hàn lấy cổ trùng ra đặt ở trong bát, cả hai cổ trùng trắng bệch giãy dụa thân mình, lại vẫn còn sống.

Mà cổ trùng kia phun ra gì đó rất hiển nhiên là tuỷ não, Mạnh Thanh Hoan trầm tư nửa khắc, nói: “Những người này trúng hẳn là thi cổ.”

“Thi cổ?” Đám người đều tự kinh dị, ánh mắt dừng ở chỗ Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan nhăn mi, trả lời: “Thi cổ chính là cổ trùng dùng người chết dưỡng thành, phối hợp thêm vu thuật, dùng để khống chế thi thể. Những cương thi này có mục đích vây công chúng ta, nhất định là có người đang điều khiển!

Trường Lan nhìn cổ trùng đang còn sống kia, ấn đường vừa động, trầm giọng nói: “Những người trúng thi cổ này khác với người nhiễm ôn dịch. Ta hoài nghi người nhiễm ôn dịch có lẽ cũng chưa chết!”


Bởi vì này người trúng ôn dịch phát rất có quy luật, không có mạch đập hơi thờ, giờ tý cũng sẽ sống lại. Mà mục đích làm như vậy của người giật dây, hẳn là khiến cho đám người khủng hoảng!

“Một khi cổ trùng tiến vào thân thể lièn sẽ xâm chiếm ăn khí quản cùng máu trong cơ thể người, cho nên người trúng độc càng lâu, hi vọng cứu chữa lại càng nhỏ..”

Mạnh Thanh Hoan có chút lo lắng, nếu người nhiễm ôn dịch thật không có chết, cổ độc trong cơ thể nếu giải muộn, cuối cùng cũng sẽ chết!

Biểu cảm của Trường Lan ngưng trọng, nói: “Ta sẽ mau chóng tìm ra biện pháp giải cổ độc.”

Nếu biết dùng biện pháp gì có được cổ trùng, như vậy hắn liền có rõ ràng, sẽ không hết đường xoay sở, không biết xuống tay như thế nào.

Giải độc có Trường Lan, Dạ Quân Ly rất yên tâm, mà việc cần phải làm kế tiếp, đó chính là tra ra bàn tay đen phía sau màn.

“Sau hừng đông, chúng ta liền vào thành.” Dạ Quân Ly trầm giọng nói xong,, biểu cảm đen tối. Nếu muốn điều tra rõ mọi chuyện cần thiết, bọn họ vẫn còn cần đến Phong Đô nhìn một cái.

Về phần manh mối, có lẽ nên bắt đầu tra từ nữ tử tên Triêu Cấm kia, chỉ là không biết công tử họ Việt kia còn ở Phong Đô hay không, hoặc là còn sống hay không?

Toàn bộ nghi hoặc, còn phải đợi vào Phong Đô thành mới có thể giải!

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời xa xa, đêm tối sắp biến mất, mà vết bẩn giấu ở dưới đêm tối tất nhiên cũng vạch trần!

Hừng đông ngày kế, Dạ Quân Ly để lại hộ vệ cho Trường Lan cùng với Cố Ninh Tuyết, hắn mang theo Dạ Mạch Hàn Mạnh Thanh Hoan cùng với Lăng Túc cùng Vân Thường, đến Phong Đô thành.

Đứng ở trước tường thành cao cao, cửa thành mở nửa trước mặt bọn họ, khói nhẹ tràn ngập, lộ ra một loại tĩnh mịch thê lương.


“Mọi người cẩn thận.” Dạ Quân Ly hơi hơi nghiêng đầu nhắc nhở người đứng phía sau.

Đám người đi vào trong thành, đột nhiên một trận âm phong đánh úp lại, cuốn tiền giấy trên mặt đất phiêu phiêu lắc lắc, khói nhẹ tản ra bên trong thành, có thể thấy được mấy cổ thi thể nằm trên đường cái.

Vọng Thư Uyển.com
Cả Phong Đô giống hệt một tòa quỷ thành, âm trầm thấu xương.

Mạnh Thanh Hoan gắt gao lôi kéo cánh tay của Dạ Quân Ly, rụt rụt cổ nhìn thi thể ngổn ngang lộn xộn chung quanh, Trường Lan nói những thi thể này qua giờ Tý đều cũng sống lại, ngẫm lại nàng đã cảm thấy đáng sợ.

Đến tột cùng là người nào chế tạo chuyện tình khủng bố như vậy, mục đích là cái gì?
Nàng đang nghĩ xuất thần, thình lình Dạ Quân Ly đột nhiên nắm lấy tay nàng, ám chỉ cho nàng.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, đã thấy Triêu Cấm hồng y trên đường dài xuất hiện ở trước mặt của nàng.

Mạnh Thanh Hoan hơi hơi kinh ngạc, nhìn Triêu Cấm quay đầu lại nhìn bọn hắn một mắt, sau đó liền quẹo qua nhai đạo bên cạnh, Mạnh Thanh Hoan hiểu ý, ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly nói: “Nàng đang chỉ đường cho chúng ta?”


Dạ Quân Ly gật đầu.

Bên cạnh Dạ Mạch Hàn hơi kinh hãi, thấy dị sắc trong hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan, lóe sáng, trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ là bất động thanh sắc.

Mạnh Thanh Hoan có thể thấy huyền linh, càng ít người biết càng tốt.

Hắn theo sát Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan, nhìn bọn hắn ngựa quen đường cũ đi trên đường cái Phong Đô. Không bao lâu, bọn họ dừng ở trước một phủ đệ.

Trước cửa phủ đệ nguy nga khí phái kia treo tấm biển, mặt trên viết hai chữ “Việt phủ”, mà hai bên tấm biển có lụa trắng cùng đèn lồng bạch sắc.

Hiển nhiên là trong phủ có người mất!