Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 182: Chương 182: Thiên Hành Cửu Ca




CHƯƠNG 182: THIÊN HÀNH CỬU CA

Editor: Luna Huang — lần trước ta sớm đoán ra tác giả là fan của Tần Thời Minh Nguyệt rồi haha

“Dạ Quân Ly, mặt của ngươi thực sự là còn dày hơn thành tường.” Mạnh Thanh Hoan tràn đầy ghét bỏ, dự định cách xa yêu nghiệt một chút.

Dạ Quân Ly sao có thể để nàng như ý , một tay ôm eo của nàng khóa nàng trong lòng, môi mỏng dán bên vành tai nàng nói nhỏ: “Trước mặt nàng phải như vậy.”

Mạnh Thanh Hoan một trận ác hàn, đáy lòng lại lan tràn vui sướng vô tận.

Dạ Mạch Hàn nhìn hai người bọn họ ân ái không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của hắn, hắn im lặng rút trừu khóe môi, gương mặt oán khí: “Các ngươi dự định cứ để ta một mực đứng như vậy?”
Dạ Quân Ly ngước mắt nhìn sắc mặt không quá tốt của Dạ Mạch Hàn, hắn nhíu mày nhường đường.


Dạ Mạch Hàn thấy đồ ăn sáng bày trên bàn ngược lại cũng không khách khí, thẳng ngồi xuống trước bàn, cầm đũa lên thanh âm ôn nhuận nói: “Ăn một mình không có ý nghĩa, qua đây thêm số lượng cùng ăn.”

Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan kéo kéo, trên mặt tràn đầy hắc tuyến, cải chính nói: “Ngươi như vậy không gọi là thêm số lượng cùng ăn, gọi là ăn ké.”

Dạ Mạch Hàn ôn nhuận cười từ chối cho ý kiến, cầm chiếc đũa gắp thức ăn, tân tân hữu vị ăn.

Mạnh Thanh Hoan nhấp môi, bất đắc dĩ nhún nhún vai, Dạ Mạch Hàn này cùng Dạ Quân Ly thật không hỗ là thân huynh đệ, da mặt dày được kêu là thiên hạ vô địch!

Dạ Quân Ly lôi kéo Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống trước bàn, hai người vừa chuyển động, chợt nghe Dạ Mạch Hàn vừa ăn nhân tiện nói: “Các ngươi biết ngày hôm qua trong thi hội Vân Châu người nào đứng nhất không?”

Mạnh Thanh Hoan cắn chiếc đũa, nháy mắt một cái nhìn chằm chằm Dạ Mạch Hàn, thấy hắn nhất phó hình dạng bí hiểm, nàng không khỏi nghi hoặc hiếu kỳ.

Dạ Quân Ly lại bất động thanh sắc, ôn nhu gắp thức ăn cho Mạnh Thanh Hoan, nhất phó chuyện không liên quan đến mình.

Khóe môi của Dạ Mạch Hàn khẽ nhếch, cười cười trả lời: “Công tử Thanh.”

Mạnh Thanh Hoan nhất thời không phản ứng kịp, nàng cau mày tâm đang nghĩ công tử Thanh là thần thánh phương nào, còn chưa mở miệng nàng đã có cơ linh, vẻ mặt kinh ngạc chỉ mình: “Công tử Thanh này, nên không phải là ta đi?”

“Nếu không ngươi cho là ai?” Dạ Mạch Hàn cười tiếp tục nói: “Ngươi không biết ngày hôm qua ngươi ở trong thi hội làm ba bài thơ, lúc này Vân Châu thành đã lưu truyền rộng rãi, một đêm, trên phố hoa lâu, cũng bắt đầu truyền thơ ngươi làm. Nguyệt Mãn lâu cũng không ngoại lệ, không tin ngươi tự đi nghe ngóng.”


Hắn chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo Mạnh Thanh Hoan.

Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan nghiêng tai, tế tế nghe bên ngoài, quả nhiên có tiếng nhạc ti trúc mơ hồ truyền đến, còn kèm theo thanh âm của nữ tử ngâm xướng: “Thỉnh quân tam xích kiếm, phong hỏa thành đầu lịch can đảm, tá quân tam thập niên phồn hoa vạn lý hảo giang sơn…”

Mạnh Thanh Hoan thật ngoài ý muốn, nàng thật không nghĩ tới trong một đêm, thứ bản thân viết đã được được hoan nghênh như thế?

Bất quá mỹ dự văn công tử của bài thơ này nàng lại kham không nổi, dù sao ba bài thờ này đều là của người khác.

Nàng nghe nữ tử bên ngoài ngâm xướng câu này nhiều lần, nhân tiện nói: “Kỳ thực bài thơ này, phía trước còn có thiếu sót.” Mạnh Thanh Hoan quyết định làm người tốt thì bao trọn gói, dĩ nhiên Nguyệt Mãn lâu coi trọng bài thơ nàng viết như vậy, nàng quyết định không giấu riêng.

Nàng đứng dậy đi tới bàn, cử bút chấm mực, viết xuống nửa bài thơ bị thiếu, đem nó giao cho Dạ Mạch Hàn nói: “Giúp ta đưa cho Khinh Y đi, coi như là tạ lễ!”

Mạnh Thanh Hoan rất là rõ ràng, ngâm xướng thơ, là một loại biện pháp chiêu mộ khách nhân của hoa trên phố.


Dạ Mạch Hàn nhìn chữ viết chưa khô, ngâm khẽ lên tiếng: “Nhâm hiệp bình sinh nguyện, nhất lá biển châu liên ba diễm. Thu thủy mặc sắc nhiễm, như kiến mỹ nhân nhãn ba liên. Cố nhân cửu vị kiến, phần thi chử tửu bôi vị mãn, phong trường quyển, khinh tương hồng tụ vãn!”

Hắn dừng một chút, đem nửa phần Mạnh Thanh Hoan viết trước đó đọc ra: “Thỉnh quân tam xích kiếm, phong hỏa thành đầu lịch can đảm, tá quân tam thập niên phồn hoa vạn lý hảo giang sơn. Phiên thiên sách án quyển, mê vụ chận yểm, tâm sự cao huyền, uyển thán sử giản bút diễm!”

Hắn buông giấy Tuyên Thành xuống, vỗ tay khen lớn hỏi nàng: “Bài thơ này tên gì?”

“Thiên Hành Cửu Ca.” Mạnh Thanh Hoan nhấp môi mỉm cười, nàng hơi nghiêng đầu, đã thấy ánh mắt của Dạ Quân Ly nóng rực nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy nhu tình hóa không ra.

Dạ Quân Ly nắm lấy tay nàng, ánh mắt lóe ra quang huy, trịnh trọng nói: “Không cần ba mươi năm, ba năm đã đủ, ta sẽ cho ầng một mảnh phồn hoa vạn lý hảo giang sơn.”

(Luna: Bả còn chưa đọc luôn khúc sau, câu cuối cùng để ta thổn thức nhất, ‘quân không thấy được núi xanh, mộ hào kiệt hóa thành hồng trần’, tiếc cho một Hàn Phi. Mọi người muốn hiểu thêm hãy xem Tần Thời Minh Nguyệt chi Thiên Hành Cửu Ca nhé)