Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 174: Chương 174: Sứ Giả Thất Sát




CHƯƠNG 174: SỨ GIẢ THẤT SÁT

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nghe tán thưởng của Dạ Mạch Hàn rất là hưởng thụ, đắc ý dương dương tự đắc.

Dạ Mạch Hàn liễm mi thấp giọng nói: “Nơi này là sản nghiệp của Thất Sát môn, chúng ta đã bị người theo dõi, bảo trì lãnh tĩnh, đi theo ta.”

Vẻ đắc ý trên mặt Mạnh Thanh Hoan nhất thời biến mất, nàng giật mình, âm thầm oán ở trong lòng, nha, quả nhiên là lời không thể nói lung tung, không nghĩ tới thế lực của thái tử quá lớn.

Trách không được Dạ Mạch Hàn phải dẫn nàng đến thanh lâu, nếu để cho người theo dõi bọn họ trở lại khách sạn bình dân, có lẽ buổi tối cái mạng nhỏ của nàng liền xong rồi.

Mạnh Thanh Hoan hít hơi sâu, làm bộ khách làng chơi nghênh ngang theo Dạ Mạch Hàn vào Nguyệt Mãn lâu.

Tú bà của Nguyệt Mãn lâu thấy khách tới vội vội vàng vàng quơ khăn đẹp nhất phó dáng dấp kháp mị chào hỏi bọn họ: “Ai yêu ba vị công tử, mời vào bên trong.”


Bởi vì ở Vân Châu cử hành luận học đại hội, bởi vậy Nguyệt Mãn lâu này của nàng ban ngày cũng kinh doanh, sinh ý tương đối khá.

Tú bà thấy ba vị này y phục bất phàm, cũng biết là tài chủ, đưa bọn họ đến sương phòng, tú bà liền hỏi bọn hắn: “Ba vị công tử, các ngươi thích dạng cô nương gì? Chúng ta nơi này có người tài nghệ song toàn, có người dung mạo khuynh thành, còn có người xinh đẹp mị hoặc, nói chung muốn dạng gì đều có đủ.”

Trên người Mạnh Thanh Hoan nổi da gà, rất muốn hỏi một câu tú bà có cái dạng như hoa hay không?

Đã thấy Dạ Mạch Hàn từ trong lòng móc một lệnh bài ra trước mặt của tú bà, trầm giọng nói: “Để Khinh Y đến gặp ta.”

Tú bà thấy lệnh bài, dáng vẻ kháp mị nhất thời biến đổi, nàng vội vội vàng vàng quỳ ở trên mặt đất, thần sắc nhất thời nghiêm túc, dường như thay đổi một người khác giọng nói cung kính: “Thỉnh sứ giả chờ chút, ta đi thỉnh Khinh Y cô nương.”

Dạ Mạch Hàn khẽ ân một tiếng, tú bà đứng lên xoay người ra gian phòng, vì bọn họ đóng cửa lại.

Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Dạ Mạch Hàn, không khỏi cả kinh, nàng sờ sờ lệnh bài trên người mình, hồ nghi hỏi hắn: “Thất Sát lệnh này đến tột cùng là vật gì? Nàng vì sao gọi ngươi là sứ giả?”

Dạ Mạch Hàn thiêu mi cười, ngồi ở một bên thần sắc lạnh nhạt trả lời: “Tín vật của môn chủ, thấy lệnh bài như thấy môn chủ! Nên có được Thất Sát lệnh chính là sứ giả Thất Sát!”

Mạnh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, mới vừa rồi nàng thấy tú bà nhìn lệnh bài dĩ nhiên quỳ xuống, nên hoài nghi Thất Sát lệnh này, không nghĩ tới dĩ nhiên là vật quý trọng như vậy.

Nói như vậy nàng cũng là sứ giả Thất Sát rồi?

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, nữ tử tuổi thanh xuân cả người lục la quần đi đến, tướng mạo của nàng cực kỳ tiêu trí, nhìn như phù phong yếu liễu, nhưng vô hình trung lộ ra một phong tư dũng cảm.

Lục y nữ tử này sau khi đi vào, liền thẳng hướng phía Dạ Mạch Hàn quỳ một gối, hai tay ôm quyền hành lễ: “Khinh Y bái kiến sứ giả Thất Sát.”


“Khinh Y cô nương không cần đa lễ, xin đứng lên.” Dạ Mạch Hàn giơ tay lên ý bảo nàng đứng dậy.

Vọng Thư Uyển.com
Khinh Y nói cám ơn, đứng lên, liền nghe Dạ Mạch Hàn nói: “Lần này đến đây là có một việc nhờ cậy, trên đường chúng ta tới bị người theo dõi, ta cần biết là ai đang theo dõi chúng ta. Mặt khác chuẩn bị hai kiện y phục của nữ tử, mang các nàng xuống phía dưới thay y phục.”

Khinh Y có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ tới Mạnh Thanh Hoan cùng Vân Thường dĩ nhiên sẽ là nữ tử. Nàng gật đầu đáp: “Thỉnh sứ giả yên tâm, ta đây đi an bài.”

Dạ Mạch Hàn gật đầu, nói với Mạnh Thanh Hoan: “Các ngươi đổi nữ trang trước, ta ở chỗ này chờ các ngươi, đợi chúng ta bàn bạc kỹ hơn mới nói.”

“Được.” Mạnh Thanh Hoan biết Dạ Mạch Hàn làm việc từ trước đến nay tỉ mỉ cẩn thận, mà nơi đây lại là địa bàn của Thất Sát môn, bởi vậy nàng hết sức yên tâm, liền dẫn Vân Thường đi đầu xuống phía dưới thay quần áo.

Khinh Y khiển người mang theo các nàng lên Hương các trên lầu, đổi lại y phục thông thường, Vân Thường hầu hạ Mạnh Thanh Hoan trang điểm, cảm khái nói: “Kính vương điện hạ thực sự là thâm tàng bất lộ, lần này ít nhiều có hắn tương trợ.”

Mạnh Thanh Hoan cũng tràn đầy cảm xúc, than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, may mà hắn không phải là địch nhân của Dạ Quân Ly.”

Mặt mày của Vân Thường hơi nâng lên, mỉm cười.


Trang phục thỏa đáng xong, hai người đang muốn xuất môn, chợt nghe ngoài cửa có người đi ngang qua, vừa đi vừa nghị luận: “Các ngươi nghe nói không, đêm qua Hiên vương lãnh đạo sứ thần hòa thân bị tập kích tại Phi Long nhai, có người nói sính lễ bị cướp sạch không còn gì nữa, tử thương thảm trọng, Hiên vương sống chết không rõ.”

“Lại có việc này, người nào có bản lãnh lớn như vậy dám động Hiên vương?”
(Luna: Theo ta, ổng tự làm chứ ai)

“Nghe nói là trúng kế, có người sớm hạ độc ở trong nước suối, cho nên mới đắc thủ. Chỉ sợ lần này Hiên vương chạy trời không khỏi nắng rồi!”

“. . .”

Hai lỗ tai của Mạnh Thanh Hoan ông ông tác hưởng, câu nói kế tiếp nàng cũng không nghe được nữa, trong óc chỉ còn lại có một thanh âm, Dạ Quân Ly đã xảy ra chuyện!

Thân thể nàng run lên, hai chân mềm nhũn, bên tai truyền đến thanh âm kinh hô của Vân Thường: “Cô nương, ngươi làm sao vậy?”