Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 173: Chương 173: Chỗ Độc Đáo




CHƯƠNG 173: CHỖ ĐỘC ĐÁO

Editor: Luna Huang
Dạ Mạch Hàn nghe ngôn từ lần này của Mạnh Thanh Hoan, đáy lòng kinh hãi, nha đầu này quả nhiên là không sợ trời không sợ đất, dĩ nhiên trước mặt nhiều người như vậy, tùy ý nghị luận quốc chính.

Nếu nơi này có nhãn tuyến của Ngọc gia, mạng nhỏ này của hắn khó giữ được.

“Mới vừa rồi nói như vậy, chỉ là kiến giải vụng về của tại hạ, nếu có chỗ đắc tội mong rằng chư vị thứ lỗi.” Mạnh Thanh Hoan hướng phía mọi người chấp tay, dư quang miết hướng Đoàn Thiên Duệ, thấy hắn tựa hồ như có điều suy nghĩ.

Lại nghe người chung quanh đều tiến lên đến gần.

“Công tử mới vừa rồi nói, lệnh tại hạ hiểu ra.”

“Công tử hảo kiến giải.”


“Công tử hảo tài hoa…”

Tán thán một mảnh, Mạnh Thanh Hoan có chút đỡ không nỗi, vội vội vàng vàng tìm cái lý do thoát khỏi đoàn người.

Nàng đi tới một chỗ yên lặng, hít sâu một hơi, chợt nghe Dạ Mạch Hàn sau lưng hài hước cười hỏi: “Ngươi đây là muốn chiêu hiền nạp sĩ cho tam đệ?”

Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, mi tâm hơi chau thán nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy Đoàn Thiên Duệ thật không tệ, nên cố ý chỉ điểm hắn vài câu, hy vọng hắn có thể minh bạch phen khổ tâm này của ta.”

Dạ Mạch Hàn gật đầu, kỳ thực hắn cảm thấy Đoàn Thiên Duệ rất có tài hoa, là một người thông minh, mấy năm nay hắn không ở kinh thành, kỳ thực cũng là vì trốn tránh đảng phái chi tranh, tùy ý tiêu sái.

Nếu như hắn có thể minh bạch Đoàn gia hôm nay gặp phải nguy hiểm, đúng lúc làm ra lựa chọn chính xác, như vậy Dạ Quân Ly sẽ ít một địch nhân.

Đi qua chuyện này, để Dạ Mạch Hàn nhìn Mạnh Thanh Hoan với cặp mắt khác xưa, bội phục đồng thời cũng có chút lo lắng: “Trong thi hội nhiều người nhiều miệng, lời nói của ngươi hôm nay đã đắc tội Ngọc gia cùng An quốc công, nên kể từ hôm nay, Mạnh tử Tử Thanh phải tiêu thất!”

Mạnh Thanh Hoan một trận kinh hãi, nàng thật đã quên, cổ đại không có tự do ngôn luận gì, mới vừa rồi nàng thao thao bất tuyệt nói một đống, vô hình trung đã đắc tội con ông cháu cha, trêu chọc mầm tai vạ.

“Hôm nay lại là ta mãng chàng rồi, chúng ta trở về đi.” Mạnh Thanh Hoan không khỏi thầm than, quả nhiên sinh hoạt tại cổ đại, nói làm việc đều phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Lúc này, nàng cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại.

Dạ Mạch Hàn gật đầu, ba người lập tức lặng yên không tiếng động ly khai thi hội, dự định hồi khách sạn bình dân.

Vọng Thư Uyển.com
Chỉ là bọn hắn mới đi không xa, Đoàn Thiên Duệ đuổi theo bọn họ, “Công tử dừng chân.”

Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại có chút không hiểu nhìn về phía hắn hỏi: “Đoàn công tử, còn có chuyện gì sao?”

Đoàn Thiên Duệ thẳng thắn, ánh mắt trầm trầm nhìn hắn: “Ngươi kỳ thực biết ta là ai, nên mới vừa rồi công tử một phen ngôn luận là muốn nhắc nhở tại hạ sao?”


Mi tâm Mạnh Thanh Hoan khẽ nhúc nhích, khóe môi vung lên cười cười: “Công tử quả nhiên là người thông minh. Kỳ thực lòng công tử biết rõ, Ngọc gia cùng An quốc công vì sao phải đỡ thái tử, không phải sao?”

Đáy mắt Đoàn Thiên Duệ chấn động, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nàng nhẹ giọng nói một câu: “Mong rằng công tử tỉ mỉ tự định giá, cáo từ.” Nàng khẽ gật đầu thi lễ, xoay người rời đi.

Phía sau Đoàn Thiên Duệ đột nhiên hỏi nàng: “Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?”
“Mạnh Tử Thanh.” Mạnh Thanh Hoan đầu cũng không quay, chỉ là khoát tay áo đi tiêu sái.

Đoàn Thiên Duệ nghỉ chân trong đám người hi hi nhương nhương nhìn thân ảnh của Mạnh Thanh Hoan bao phủ trong tầm mắt của hắn, không thể không nói, buổi nói chuyện của Mạnh Thanh Hoan, mở ra đại môn cửu phong của hắn.

Mấy năm nay hắn đi xa kinh thành, du lịch chung quanh, làm sao không phải là một loại trốn tránh.

Hắn phải làm sao, mới có thể bảo toàn Đoàn gia? Có lẽ kể từ hôm nay, hắn phải lựa chọn thật kỹ lưỡng!

Thái tử hay hoặc là Hiên vương!


“Mạc công tử, ta không phải gọi là Mạnh Tử Thanh, sau này ta tên gì?” Mạnh Thanh Hoan đi ở trong đoàn người ồn ào, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh. Nàng còn đau lòng tên giả mình dùng này, thật vất vả có được chút danh tiếng trong thi hội, kết quả Mạnh Tử Thanh liền bốc hơi khỏi nhân gian, thực sự là bi thôi.

Dạ Mạch Hàn nhướng mày nhìn nàng một cái, cười nói: “Mạc Hoan, muội muội của ta.”
Khóe mắt của Mạnh Thanh Hoan nhất tà, khẽ cười nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, hiểu ý tứ của hắn.

Khóe môi Dạ Mạch Hàn dào dạt, cười đẹp lại hoặc người, mang theo nàng dừng lại trước một chỗ lầu các: “Đến rồi.”

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, mới phát hiện địa phương Dạ Mạch Hàn mang bọn họ đến dĩ nhiên là… Thanh lâu!

Nhìn chiêu bài có viết Mãn Nguyệt lâu cùng với hồng đăng lung treo đầy lâu, ánh mắt khinh bỉ của nàng nhìn Dạ Mạch Hàn, áp sát hắn thấp giọng hỏi: “Ca ca, chẳng lẽ ngươi phải giải quyết vấn đề sinh lý?”

Sắc mặt của Dạ Mạch Hàn luôn luôn lãnh tĩnh ôn nhuận nhất thời tối sầm, khóe môi lay động, nhìn vẻ mặt vẻ mặt vô tội của Mạnh Thanh Hoan, hắn là vừa tức vừa cười, hắn đưa tay xoa ngạch tâm, bất đắc dĩ thán nói: “Thanh Hoan, ta cuối cùng xem như hiết tam đệ sao lại thích ngươi rồi.”

“Ta chưa thấy qua cô nương có lá gan lớn hơn ngươi, thật là cái gì cũng dám nói.” Dạ Mạch Hàn thật tình cảm thấy Mạnh Thanh Hoan không giống người thường, đặc biệt hơn tưởng tượng, mà phần đặc biệt này phóng nhãn toàn bộ thiên hạ, chỉ sợ đều khó mà tìm!