Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 146: Chương 146: Chỉ Có Thể Thuộc Về Ta




CHƯƠNG 146: CHỈ CÓ THỂ THUỘC VỀ TA

Editor: Luna Huang
Trường Lan cụp mắt, thần sắc bình tĩnh: “Ta không biết.” Thanh âm của hắn ôn hòa thanh nhã như trước, chỉ là vô hình trung cất giấu bi thương nhàn nhạt.

Dạ Quân Ly hí mắt, một hàn quang đổ xuống, tay ẩn trong tay áo hơi nắm chặt, buông ra, giống như tâm tình của hắn ở giờ khắc này, phẫn nộ, ẩn nhẫn!

“Trường Lan, tại sao là ngươi?” Thanh âm của Dạ Quân Ly khẽ bay, nhưng rơi vào trong tai Trường Lan, nặng như một ngọn núi áp hắn vô pháp thở dốc.

Lời giải thích liền muốn thốt ra, nhưng nghĩ tới Mạnh Thanh Hoan hắn lại nuốt về, hắn muốn đánh cuộc một lần!

“Ngươi cũng biết, chuyện hôm nay, nếu đổi thành người khác ta nhất định sẽ lấy mạng của hắn!” Ánh mắt lãnh lệ của Dạ Quân Ly quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh thấu tâm xông thẳng đáy lòng của Trường Lan.

Hắn làm sao sẽ không biết?


“Biết.” Trường Lan như trước cúi đầu, lướt qua khổ sáp đáy lòng.

Dạ Quân Ly quay đầu chỗ khác, nhắm mắt, bình phục tâm ma tùy ý kêu gào đáy lòng.

“Nhiễu tình ti cùng mị quân hoan, ngươi thật không biết giải, hay là… có dụng tâm khác?” Vấn đề này giấu ở trong lòng Dạ Quân Ly hồi lâu, hắn muốn biết đáp án.

Hắn muốn biết bằng hữu mình có cất giấu tư tâm hay không?

(Luna: Ta thực sự không hy vọng TL thích MTH chút nào, bả chưa phát huy ra bất kỳ cái gì mà để nam 8 thích như vậy)

Trường Lan ngẩng đầu lên, hắn nhìn gò má tang thương tiều tụy của Dạ Quân Ly, bóng đêm phía sau đặc hơn hòa làm một thể với Dạ Quân Ly, từ từ thôn phệ hắn.

“Tình độc mê tâm, phàm là ta có một chút lý trí tuyệt sẽ không làm chuyện thương tổn ngươi.” Hắn từng câu từ chân thành tha thiết, ánh mắt thâm thúy.

Đây là lời trong lòng của hắn. Hắn mặc dù cất tâm tư với Mạnh Thanh Hoan, nhưng là tuyệt sẽ không làm thương tổn Dạ Quân Ly, hắn đã dùng hành động chứng minh rồi.
Lừa dối Dạ Quân Ly cũng chỉ là chút tư tâm niệm tưởng của mình mà thôi.

Dạ Quân Ly đưa lưng về phía, hai tròng mắt ảm nhiên nhìn bóng đêm ngoài cửa, qua một lúc lâu hắn mới mở miệng, thanh âm âm hàn mang theo kiên quyết: “Trường Lan, tiểu Cửu chỉ có thể thuộc về ta!”

Hắn dừng một chút lại nói: “Ta không muốn cùng ngươi vi địch, chuyện này ta có thể xem như chưa có gì phát sinh, hy vọng ngươi cũng vậy.”

Đáy lòng Trường Lan run lên, thân thể cứng đờ. Đây mới là Dạ Quân Ly hắn quen, sẽ không dễ dàng buông tha, người nên buông tha là hắn.


Bởi vì hắn rất là rõ ràng, trong lòng của Mạnh Thanh Hoan chỉ có Dạ Quân Ly.

Vọng Thư Uyển.com
Là hắn, si tâm vọng tưởng!

“Ngày mai ta sẽ rời kinh du lịch, có lẽ. . . Sẽ không trở lại nữa.” Thanh âm của Trường Lan buồn bã, mang theo bi thương vô tận.

Hắn duy nhất có thể làm chính là thoát đi, ly khai địa phương có Mạnh Thanh Hoan, đem người ở đáy lòng chậm rãi quên đi, học được đạm nhiên cùng buông xuống.

Mi tâm của Dạ Quân Ly nhíu lại, đáy lòng tràn đầy khổ sáp, hắn nâng đầu, vụ sắc tản ra đáy mắt.

“Bảo trọng.” Dạ Quân Ly cũng không quay đầu lại, sãi bước đi ra ngoài.

Trong phòng thanh lãnh, Trường Lan như trước quỳ trên mặt đất, thân thể thẳng tắp, trên mặt sầu bi tán bất tận.


Hắn ngẩng đầu nhìn phương hướng Dạ Quân Ly biến mất nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi” Hắn tự giễu cười, thân thể khẽ run đứng lên, vuốt ve ống tay áo chút nếp uốn, hít sâu một hơi.

Trận đánh cuộc này, hắn hắn!

Có lẽ nói ra chân tướng, đem tâm tư của mình chôn dấu vào đáy lòng, hắn còn có thể làm bằng hữu với Dạ Quân Ly, làm y tiên công tử đạm nhiên tiêu sái, ôn nhuận như ngọc kia.

Nhưng hết thảy đều muộn rồi!

Qua hồi lâu, Trường Lan mới đi tới thư phòng, trong tay hắn nắm một phong thư, đó là quyết định hắn mới vừa thâm tư thục lự mà thành.

Hắn đem thư giao cho Lăng Túc, dặn hắn giao cho Dạ Quân Ly xong liền thừa dịp bóng đêm ra Hiên vương phủ, ly khai kinh thành.

Đi tiêu sái kiên quyết!