Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 142: Chương 142: Ma Chướng




CHƯƠNG 142: MA CHƯỚNG

Editor: Luna Huang
“Thủ cung sa?”

Mạnh Thanh Hoan sửng sốt chỉ chốc lát mới nhớ tới thủ cung sa là cái gì.

Ở cổ đại nữ tử chưa xuất khuê cũng sẽ ở trên cánh tay đốt một viên chu sa, tỏ vẻ thuần khiết, nếu thủ cung sa này không còn,, đại biểu mất đi trinh tiết.

Mạnh Thanh Hoan nhớ kỹ, cổ nhân tựa hồ cũng rất tin tưởng cái này. Nên Trường Lan mới có thể xin lỗi và nói sẽ giải thích với Dạ Quân Ly như vậy!

Nhắc tới Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan liền nghĩ đến Phong Nguyệt Nùng, lòng của nàng như đặt lên một tảng đá lớn, nặng đế thở không ra hơi.


Nàng bị người bắt cóc, cứu nàng là Trường Lan. Dạ Quân Ly đâu, là bận ôn chuyện với Phong Nguyệt Nùng sao?

“Thanh Hoan, ngươi làm sao vậy? Lo lắng vương gia sẽ hiểu lầm cái gì?” Trường Lan thấy sắc mặt của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên trầm xuống, bi thương bò đầy ngũ quan thanh tú, mím chặt môi đỏ mọng, phá lệ chọc người thương tiếc.

Nhìn nàng, trong óc Trường Lan đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh, tựa như ảo mộng, nhưng ở đáy lòng hắn sinh ma chướng, không đánh bay được.

Biết rất rõ ràng không thể, tại sao phải…

Ngoài động khẩu truyền đến một loạt âm hưởng, Trường Lan ngẩng đầu trông thấy một thân ảnh màu đen ánh vào trong mắt của hắn, chính là Dạ Quân Ly mang người tìm qua đây.

Nhìn nam nhân bước nhanh đi tới, ma chướng ở đáy lòng Trường Lan mới được trấn áp, hắn hít sâu một hơi, bình phục tâm tình bất an.

“Tiểu Cửu.” Một tiếng sợ hãi lo lắng đầy cõi lòng để Mạnh Thanh Hoan trong giây lát hoàn hồn, nàng ngẩng đầu, trước mắt một đạo hắc ảnh nhanh như điện chớp ôm chặt lấy nàng, khí tức quen thuộc vờn quanh chóp mũi, Mạnh Thanh Hoan chợt như mộng cảm thấy hết thảy đều không chân thật.

Dạ Quân Ly ôm nàng, có một loại cảm giác mất mà tìm được. Hắn mang người chạy tới Thanh Phong lâm, chỉ thấy ba người nằm hôn mê trên mặt đất, mà Trường Lan cùng Mạnh Thanh Hoan mất tung tích.

Hắn tỉ mỉ tìm tòi ở trong rừng, thẳng đến bắt được người bắt cóc Mạnh Thanh Hoan, mới biết được Trường Lan cùng nàng rơi xuống nhai.

Hắn tức giận không ngớt, nhưng không có mất lý trí, Trường Lan võ công bất phàm y thuật vô song, không có khả năng không đối phó được mấy tên này, khảo vấn hắn mới biết được nguyên lai Trường Lan trúng độc, hơn nữa còn là tình độc.


Một khắc kia cả người hắn dịch huyết khuếch trương, người tựa như điên rồi một dạng, nếu không phải Lăng Túc gắt gao ngăn hắn, hắn thật có thể nhảy xuống vách núi.

Lăng Túc nói, Trường Lan là y tiên, không có khả năng không giải được tình độc. Nghe lời của Lăng Túc hắn mới để bản thân lãnh tĩnh, vội vội vàng vàng cho người tìm kiếm dưới nhai.

Vọng Thư Uyển.com
Thẳng đến thấy Mạnh Thanh Hoan bình yên vô sự. lòng treo cao của hắn mới rốt cục buông xuống.

Dạ Quân Ly thở dài nhẹ nhõm, ôm chặt người trong ngực vài phần.

Trường Lan thấy Dạ Quân Ly ở trước mắt bao người tùy ý ôm Mạnh Thanh Hoan như vậy, đáy lòng chua lợi hại, tâm huyết sôi trào hắn nhịn không được che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Dạ Quân Ly buông lỏng Mạnh Thanh Hoan ra, trắc mâu nhìn Trường Lan, ánh mắt trong lúc lơ đảng chạm đến trên cổ hắn có vết tích đỏ bừng, đáy lòng đột nhiên chấn động, thân thể cứng vài phần.


Vết tích kia phân minh chính là… Vết hôn!

Trong lòng Dạ Quân Ly không rõ sợ, hắn vội vội vàng vàng thu hồi đường nhìn, giả vờ trấn định hỏi hắn: “Trường Lan, ngươi không sao chứ? Độc trong người đã giải chưa?”

Trường Lan đang muốn nói chuyện này với hắn, lại đột nhiên nghe thanh âm thoáng thanh lãnh của Mạnh Thanh Hoan vang lên: “Đương nhiên giải rồi, không chỉ độc trong cơ thể hắn giải rồi, mị quân hoan ta trúng cũng đã giải.”

Sắc mặt Dạ Quân Ly cứng đờ, nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, không biết có phải bởi vì tác dụng trong lòng hay không, hắn thấy mất của Mạnh Thanh Hoan trật tự, y phục lôi thôi bất kham, đáy lòng nổi lên một loại sợ hãi.

“Nàng trúng. . .mị quân hoan?” Dạ Quân Ly nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại, ánh mắt lóe lên nhìn nàng.

Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, thanh âm thấp vài phần: “Không sai, không chỉ Trường Lan, ta cũng trúng độc. Vương gia nên biết loại độc chất này phải giải thế nào chứ?”