Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 139: Chương 139: Phong Lưu Vận Sự




CHƯƠNG 139: PHONG LƯU VẬN SỰ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan sợ đến kinh hô một tiếng, vội vội vàng vàng đỡ lấy hắn, kinh hoảng hỏi: “Trường Lan, ngươi làm sao?”

Trường Lan thần trí không rõ, hô hấp cũng có chút trắc trở, hắn có chút tự giễu, độc của nhiễu tình ti trong cơ thể mình đã giải, nhưng độc của kim hoàn xà lại bắt đầu phát tác.

Nếu như tìm không được thảo dược giải độc, một khi hơn hai canh giờ, hắn không chết tất tàn.

“Đi tìm thần sa thảo, lục hạt sắc, bị quyển khúc ngắn nhu lông, đan lá hỗ sinh, phiến lá dày, hoa tử sắc…” Trường Lan cường chống ý thức sau cùng, miêu tả một lần đặc thù của thần sa thảo, lập tức té xỉu ở trong lòng Mạnh Thanh Hoan.


“Trường Lan.” Mạnh Thanh Hoan lắc hắn, trong lúc lơ đảng thấy tay trái thấy có một mảnh đen thùi, nàng ý thức được cái gì, vội vội vàng vàng cuộn ống tay áo của hắn lên, đã thấy trên cánh tay trái rõ ràng có vết tích bị rắn cắn.

Mạnh Thanh Hoan kinh hãi, nhất thời hiểu Trường Lan để cho nàng đi tìm thần sa thảo chắc là giải độc rắn. Thế nhưng nàng dốt đặc cán mai với thảo dược, nhưng lúc này nàng cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể dựa theo Trường Lan miêu tả mà thử thời vận.

Mạnh Thanh Hoan nhìn chung quanh, thấy dưới vách đá không xa có một cạn động, nàng hao hết khí lực đỡ Trường Lan hôn mê đến cạn động, sau đó vội vội vàng vàng đi tìm thần sa thảo.

Bắt đầu từ chung quanh cạn động, Mạnh Thanh Hoan khom người cẩn thận tìm kiếm thảo dược tương tự thần sa trên mặt đất, thế nhưng ở đây cỏ dại đông đảo, nhan sắc phức tạp, thực sự để cho nàng đau đầu.

Sớm biết vậy, nàng nên đem bản thảo cương mục, thần nông bách thảo kinh và vân vân đều học thuộc. Lúc này bản thân như biển rộng tìm kim, để Mạnh Thanh Hoan cảm thấy tuyệt vọng, nếu như mình nếu như mình thần sa thảo, chẳng phải là hại Trường Lan sao?

Nàng càng nghĩ tâm càng loạn, bất tri bất giác đã ly khai cạn động rất xa, nhưng vẫn là không có tìm được thần sa thảo, ngay cả một thảo dược tương tự nàng cũng không có phát hiện.

Mắt thấy phía trước đã một tòa thạch phong ngăn cản lối đi, Mạnh Thanh Hoan dự định vòng qua, lại tỉ mỉ nhìn, lại đột nhiên nghe phía sau thạch phong truyền đến tiếng rên của nữ nhân.

Mạnh Thanh Hoan ngẩn ram đầu mày không khỏi sâu, nghe thanh âm này, phân minh chính là có người ở chỗ này dã chiến a!


“Công tử, ta không chịu nổi, ngươi tha cho ta đi.” Tiếng cầu xin tha thứ mềm mại của nữ nhân, quả thực giòn đến tận xương tủy, cách một tòa thạch phong cũng làm cho Mạnh Thanh Hoan nổi lên một thân da gà.

Vọng Thư Uyển.com
Nhưng mà thanh âm xấu hổ của người kia càng ngày càng nặng, Mạnh Thanh Hoan thậm chí đều có thể bổ ra hình ảnh phía sau thạch phong.

Đột nhiên một đạo thanh âm không đúng lúc truyền đến: “Ngọc đại công tử, canh giờ không còn sớm, các ngươi không phải cũng nên kết thúc sao?”

Nghe nam nhân gầm nhẹ, làm như phát tiết dục vọng của mình, tình hình chiến đấu hình như là lắng xuống.

Mạnh Thanh Hoan vốn không có ý định nghe trộm góc tường, nhưng đột nhiên nghe có người gọi Ngọc đại công tử, nàng không khỏi ngẩn ra, kinh thành chỉ có một nhà tướng quân phủ họ Ngọc, nếu như nàng đoán không sai, Ngọc đại công tử này nhất định là đích công tử của tướng quân phủ, ca ca của Ngọc Phi Trần Ngọc Lăng Phong.


Nàng nhất thời hiếu kỳ, dán thạch bích nghe động tĩnh bên ngoài.

“Đoàn công tử cũng thật biết điều, Quần phương các chúng ta nhiều cô nương xinh đẹp như vậy một người hắn cũng nhìn không thuận mắt, cô phụ ngày tốt mỹ cảnh như vậy.” Nữ nhân kia hơi thở gấp, thanh âm kia nhu nhu đều tựa hồ đều có thể bóp ra nước.

Bất quá Mạnh Thanh Hoan cũng nghe được thân phận của nàng, Quần phương các, không phải là thanh lâu nổi danh kinh thành sao? Nàng có chút khinh thường, những quý gia công tử này thật là biết tầm hoan tác lạc, dĩ nhiên chọn địa phương non xanh nước biếc mà dã chiến, thực sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

“Cô nương của Quần phương các đâu so với vị tiểu thư Phong gia kia, nghe nói nàng hồi kinh liền đến Hiên vương phủ. Nói vậy hắn là đã biết tin tức này, nên trốn tới chỗ này giải sầu.”

Mạnh Thanh Hoan nghe Ngọc Lăng Phong nhắc tới tiểu thư Phong gia, đột nhiên nhớ tới một màn sáng sớm nhìn thấy ở trước cửa Hiên vương phủ, đáy lòng không khỏi trầm xuống.