Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 127: Chương 127: Tỷ Muội Tương Kiến




CHƯƠNG 127: TỶ MUỘI TƯƠNG KIẾN

Editor: Luna Huang
Lâu Vũ Thần liếc nhìnm nhìn phương hướng Trường Lan rời đi ánh mắt đột nhiên sâum biểu tình đen tối bất minh,

Thẳng đến thân ảnh Trường Lan biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn mới thu hồi ánh mắt, thanh âm thanh lãnh hỏi thăm Niếp Phong bên cạnh: “Biết hạ lạc của Hiên vương?”

Niếp Phong cúi đầu thanh âm khẽ run: “Thuộc hạ vô năng.”

Lâu Vũ Thần híp mắt một cái, tay ẩn ở trong tay ống tay áo nắm chặt, đến biểu tình trên mặt cũng nổi lên biến hóa nho nhỏ, bất quá một cái chớp mắt liền khôi phục như lúc ban đầu.


Hắn buông lỏng tay ra, chợt phất ống tay áo xoay người rời đi.

Ban đêm.

Khí trời có chút âm trầm, mây đen che ánh trăng, có gió lạnh thổi qua, gợi lên hiên song trên cửa phòng leng keng rung động.

Đột nhiên một trận cuồng phong tập qua, thổi cửa sổ ra, kinh động người ngủ say bên trong.

Trên giường hẹp, Lâm ma ma chợt ngồi dậy, nàng mở ánh mắt có chút mê man nhìn đám sương lượn lờ mơ hồ ngoài cửa hình như có bóng người bay tới.

Nàng dụi dụi con mắt, nhìn cái bóng kia tới gần, trong nháy mắt sợ đến sắc mặt tái nhợt.

“Muội muội, đã lâu không gặp.” Trôi ở giữa không trung chính là Lâm Ngọc Châu chết đi đã lâu.

Lâm ma ma núp ở đầu giường, cả người không ngừng run rẩy, nàng trừng một đôi mắt hỗn độn nhìn chằm chằm người nọ, thanh âm chiến chiến: “Tỷ. . .tỷ, ngươi…” Nàng sợ đến nói không ra lời, cả người lâm vào trong khủng hoảng vô tận.

Lâm Ngọc Châu thê lương cười trôi dạt đến trước mặt Lâm ma ma, nàng cúi người nhẹ nhàng quay muội muội của mình thổi một âm khí, thanh âm âm sâm sâm hỏi: “Tại sao phải giết ta? Vì sao?”

Lâm ma ma sợ đến âm thanh kêu to, chợt quỳ gối trên giường liên tục hướng phía Lâm Ngọc Châu dập đầu. “Tỷ tỷ, ta không phải cố ý muốn hại ngươi, ta cũng vậy bất đắc dĩ. Ai bảo ngươi hối hận, muốn vạch trần bí mật này, phu nhân sợ sự tiết, dùng tính mạng của Huyên nhi uy hiếp ta, ta chỉ có thể…”


Vọng Thư Uyển.com
Nàng nói hai hàng nước mắt chảy xuống, trên trán dập đến một mảnh thanh hồng, mơ hồ rịn ra tơ máu.

“Tỷ tỷ tha mạng, ta thực sự là bất đắc dĩ. Sau này ta cũng hối hận, nên mỗi ngày dùng máu của mình cung cấp nuôi dưỡng ngươi, chỉ hy vọng ngươi tha thứ muội muội làm ra chuyện sai lầm.” Lâm ma ma hối hận cùng sợ, trong tay nàng nhiễm nhiều tiên huyết, làm quá nhiều chuyện ác.

Nhưng con đường này, từ lúc ban đầu lựa chọn đã định trước không thể quay lại. Từ ngày hại chết thân tỷ tỷ mình, nàng hàng đêm khó ngủ, thắp hương bái Phật, thế nhưng vẫn là khó có thể bình phục hổ thẹn cùng thống khổ của mình.

“Tha thứ ngươi? Ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn để ta tha thứ ngươi? Ngày hôm nay ta là tới mang ngươi đi.” Diện mục của Lâm Ngọc Châu đột nhiên trở nên dữ tợn, hai tròng mắt xanh đen dính vào một tầng huyết sắc, giơ hai tay lên kéo tới chỗ Lâm ma ma.

Lâm ma ma sợ vỡ mật, nàng nhìn dáng dấp âm trầm đáng sợ của tỷ tỷ mình, hai mắt trắng nhợt thẳng tắp hôn mê.

Lâm Ngọc Châu dừng động tác lại, nàng phiêu đến trước giường, nhìn muội muội của mìnhm thẳng tắp ánh mắt lộ màu lạnhm cũng không nhúc nhích,


“Thế nào do dự, ngươi không phải là muốn lấy tính mạng của nàng sao?” Linh Hư đi đến, hắn đẹp mắt mặt mày nhẹ nhàng khươi một cái, liếc hồn phách tràn đầy oán khí một mắt.

Phía sau hắn Dạ Quân Ly cũng nhìn bên này.

Trong gian phòng đó bị hắn bày trận pháp, người tiến vào đều có thể thấy hồn linh của Lâm Ngọc Châu, Dạ Quân Ly cũng không ngoại lệ.

Hắn mang Lâm Ngọc Châu đến Thiên Huyền quan, Lâm Ngọc Châu liền nói ra, mình là bị thân muội muội hại chết, nàng chỉ có chính tay giết muội muội của mình mới sẽ nói ra bí mật bản thân biết.

Nên, hắn để Dạ Quân Ly dẫn theo Lâm ma ma qua đây, để tỷ muội các nàng gặp mặt một lần.