Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 126: Chương 126: Lần Nữa Bắt Đầu




CHƯƠNG 126: LẦN NỮA BẮT ĐẦU

Editor: Luna Huang
Lâu Vũ Thần cũng biết, nếu không phải là Mạnh Thanh Hoan vô cớ nịch vong, bị ban cho Dạ Quân Ly minh hôn, giữa bọn họ làm sao xa cách như vậy?

Về phần Mạnh Thanh Hoan chết, hắn từ lâu điều tra rõ.

“Được, những thứ nàng quên đã là quá khứ rồi, vậy một lần nữa bắt đầu. Kể từ hôm nay, ta cũng không nhớ rõ tiểu Diệp nhi là ai, để ta và nàng quen biết một lần nữa, như vậy được không, Thanh Hoan?” Ngôn ngữ của Lâu Vũ Thần tràn đầy ôn nhu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan một trận mê muội.

Nàng biết là dược hiệu phát tác.


(Luna: T_T thật muốn LVT gặp lại tiểu Diệp nhi ở hiện đại, vậy tốt cho cả hai)

Mạnh Thanh Hoan đỡ trán, muốn nói xong, thế nhưng nàng cảm giác mình hư nhược đến khí lực nói chuyện cũng mất, say cả người khó chịu, trên trán còn đổ mồ hôi. Trước khi hôn mê, ý thức còn sống duy nhất của nàng chính là: Thuốc này của Trường Lan cũng quá thần kỳ.

“Thanh Hoan.” Thời gian Mạnh Thanh Hoan suýt nữa té ngã, Lâu Vũ Thần đưa tay ôm lấy nàng, hơi lộ ra kinh hoảng kêu tên của nàng.

Nhưng lúc này Mạnh Thanh Hoan từ lâu mất đi ý thức. Thấy hai gò má nàng ửng đỏ, trên trán đổ mồ hôi, tay lạnh như băng thon dài của hắn đặt lên cái trán của nàng, đúng là rất nóng.

“Đi thỉnh Trường Lan công tử qua đây.” Lâu Vũ Thần phân phó Niếp Phong, ôm ngang Mạnh Thanh Hoan vội vã đi xuống cầu đá, đi đến căn phòng của Mạnh Thanh Hoan.
Vân Thường vội vội vàng vàng đuổi theo.

Lâu Vũ Thần đặt Mạnh Thanh Hoan lên giường, vì nàng đắp chăn xong, đôi mâu tử u chìm như mực nhìn chằm chằm gương mặt nóng hổi của Mạnh Thanh Hoan, tâm nhất thời ninh chặt.

“Cô nương nhà các ngươi làm sao sẽ bệnh lợi hại như vậy?” Thanh âm của Lâu Vũ Thần mang theo một tia chất vấn cùng tức giận.

Vân Thường cúi đầu, gặp nguy không loạn, đều đâu vào đấy trả lời: “Cô nương bị đâm bị chút kinh hách, ban đêm luôn luôn gặp ác mộng không ngừng, sáng nay bị giật mình tỉnh giấc xong không ngủ lại được nữa, nô tỳ nghĩ để Trường Lan khai chút thuốc an thần cho nàng. Mang dược về cũng không thấy cô nương đâu.”

“Nô tỳ tìm nửa vòng lớn mới thấy cô nương ở chỗ thất tiểu thư, lúc đó sắc trời còn sớm, sương sớm lạnh, cô nương ăn mặc lại đơn bạc, có lẽ là nhiễm hàn khí mới có thể bệnh thành như vậy.”


Vọng Thư Uyển.com
Lâu Vũ Thần ngẩng đầu nhìn Vân Thường. Quả nhiên là người bên cạnh Dạ Quân Ly, nói làm việc cẩn thận, không có chút lỗ thủng nào.

Kỳ thực, Lâm ma ma thất tung, người đầu tiên Lâu Vũ Thần hoài nghi chính là Dạ Quân Ly. Bởi vì ám tuyến hắn an bài vào Mạnh phủ đêm qua chết, có thể có bản lãnh như thế, ngoại trừ Dạ Quân Ly còn ai vào đây?

Đang nghĩ ngợi, Trường Lan dẫn theo dược sương, vội vã đi đến. Thấy Lâu Vũ Thần ở, hắn khẽ gật đầu xem như là hành qua lễ.

Lâu Vũ Thần đứng dậy nhường chỗ, Trường Lan ngồi xuống, kéo mạch đập của Mạnh Thanh Hoan bắt đầu nghiêm túc bắt.

Một lát sau, Trường Lan thu tay, đứng dậy quay Lâu Vũ Thần nói: “Lâu tướng, Mạnh cô nương bởi vì bị kinh hách, cộng thêm bị nhiễm phong hàn, đang phát nhiệt, cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Lâu Vũ Thần làm sao không minh bạch ý tứ của Trường Lan, hắn gật đầu: “Làm phiền Trường Lan công tử, qua mấy ngày ta trở lại thăm nàng.”


Trường Lan nhìn theo hắn rời đi, lúc này mới xoay người từ trong lòng móc ra một viên dược hoàn cho Mạnh Thanh Hoan ăn vào, thấy sắc mặt Mạnh Thanh Hoan tốt hơn nhiều, hắn lại phân phó Vân Thường: “Chiếu cố tốt cô nương, ta đi đun dược trước.”

Nói thẳng đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đã thấy Lâu Vũ Thần đứng ở trong sân, làm như đang chờ hắn.

“Lâu tướng còn có việc?” Trường Lan đi tớim mi tâm vi vi nhất thiêum nhìn nam nhân độc lập côi cútm một bộ cẩm bào giáng tử sắc cả người tản ra khí chất cao quý.

Đuôi lông mày của Lâu Vũ Thần giương lên, thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Công tử tài hoa vô song, y thuật bất phàm, bổn tướng thực sự là ngưỡng mộ bên người vương gia có thể có nhân tài như công tử vậy.”

“Lâu tướng khen lầm rồi, Trường Lan không dám nhận. Lâu tướng nếu không có chuyện khác, xin thứ cho Trường Lan đi đầu cáo từ.” Trường Lan không cùng hắn chu toàn, giơ tay lên một cái xoay người tiêu sái rời đi.