Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 113: Chương 113: Đụng Ngã Bổn Vương?




CHƯƠNG 113: ĐỤNG NGÃ BỔN VƯƠNG?

Editor: Luna Huang

Lúc Lâu Vũ Thần nói ra, độc dược của quỷ mộc tuyệt ở tư khố hoàng cung, Dạ Quân Ly cũng đã đoán được. Ám sát Mạnh Thanh Hoan có lẽ là kiệt tác của phụ hoàng hắn.


Mặc dù chỉ là suy đoán, không phải là không có loại khả năng này! Thái tử mặc dù chưa có bị phế nhưng đã thùng rỗng kêu to. Kính Vương người yếu đuối, lại không được sủng, phụ hoàng hắn đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người của hắn, tự nhiên sẽ không cho phép xuất hiện nữ tử như Mạnh Thanh Hoan.




Bởi vì Mạnh gia không có bất kỳ tác dụng gì đối với quân vương lộ tương lai của Dạ Quân Ly.




Hôn nhân, cho tới bây giờ là một loại thủ đoạn chính trị, đây cũng là nguyên nhân Dạ Đình Giang vì sao buộc Dạ Quân Ly thú Trường Nhạc công chúa!




Lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi cả kinh, thật chẳng lẽ hoàng thượng muốn giết nàng sao? Nghĩ đến người đưa nàng vào tử địa là đương kim hoàng thượng, Mạnh Thanh Hoan như lâm đại địch.







“Tiêu tiêu, cuộc sống sau này của ta làm sao sống a?” Mạnh Thanh Hoan ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, khóc không ra nước mắt, vẻ mặt này nửa phần thật nửa phần giả, mang theo khả ái nghịch ngợm.








Ánh mắt ôn nhu của Dạ Quân Ly nhìn khả ái của nàng không tự chủ bật cười.







Mạnh Thanh Hoan trừng mắt hạnh, chân nhỏ hung hăng đạp tới chỗ Dạ Quân Ly, gắt giọng: “Cha tốt của ngươi đều muốn giết ta, ngươi lại còn cười, có lương tâm hay không a?”







Khóe môi của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng kéo, thanh âm đột nhiên lạnh vài phần: “Chuyện Lâu Vũ Thần xuất ra giải dược cứu Lưu Cảnh, phụ hoàng rất nhanh thì sẽ biết. Nếu như quan hệ giữa nàng và Lâu Vũ Thần thực sự không giống bình thường, ta nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ cho Lâu Vũ Thần mặt mũi tha cho nàng một cái mạng.”







Hắn nói ánh mắt phóng xa, đuôi lông mày tuấn tú liễm một khuôn mặt u sầu.







Mạnh Thanh Hoan tự nhiên nghe ra khó chịu trong lời của hắn, cũng biết hắn lưu ý cái gì, nhìn vẻ mặt Dạ Quân Ly như vậy, đáy lòng nàng đau nhức lan tràn.







Yêu nghiệt này nói qua không ép nàng, quả nhiên nói được thì làm được, rõ ràng trong lòng hết sức quấn quýt lưu ý quá khứ của nàng và Lâu Vũ Thần lại cái gì cũng không hỏi.







Phần ân tình này nàng rất cảm động.








Mạnh Thanh Hoan đưa tay nhẹ nhàng lôi cánh tay của hắn, nói thật: “Giữa Mạnh Cửu Nhi cùng Lâu Vũ Thần có một đoạn quá khứ của không bình thường, nhưng không phải là như ngươi nghĩ. Quan hệ giữa bọn họ thực sự rất thuần khiết, tay cũng chưa từng nắm, thực sự.”







Nàng cố ý dùng Mạnh Cửu Nhi mà không phải ta, thật ra là muốn nói cho Dạ Quân Ly nàng không phải là Mạnh Cửu Nhi. Có thể tưởng tượng được trong trí nhớ Mạnh Cửu Nhi nhiều hơn gì đó Mạnh Thanh Hoan cảm thấy hoảng hốt.







Trong lúc nhất thời nàng thất thần chính rơi vào đáy mắt của Dạ Quân Ly.







Dạ Quân Ly cho là nàng đang suy nghĩ Lâu Vũ Thần, đáy lòng nhất thời sinh ra không hài lòng: “Nghe ý tứ này, trong lòng nàng là có tiếc nuối?”

Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, cơn tức nhất thời từ đáy lòng xông ra. Là ai nói nam nhân ăn dấm khả ái? Rõ ràng nam nhân ăn dấm rất không nói lý!

(Luna: Tán thành)







“Là, ta tiếc nuối, sớm biết sẽ gặp phải yêu nghiệt như ngươi, ta nên đụng ngã Lâu Vũ Thần chiếm hết tiện nghi. Hừ, ta cần nghỉ ngơi, không tiễn.” Mạnh Thanh Hoan tức giận nằm xuống, đưa lưng về phía Dạ Quân Ly nhắm mắt lại.








Dạ Quân Ly vuốt trán, nha đầu này thật đúng là to gan lớn mật, không biết cảm thấy thẹn! Bất quá nghe nàng nói lẫy dũng cảm phóng khoáng vậy lo lắng trong lòng của hắn nhất thời bình phục.







Hắn đang muốn nhận lỗi, lúc cúi đầu thấy trước ngực nàng lộ ra nửa đoạn lá bùa, hắn tò mò rút ra, nhìn phù chú phía trên, hơi híp mắt một cái hỏi: “Linh Hư đưa cho nàng?”







Mạnh Thanh Hoan nghe được tên của Linh Hưm theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Thấy Dạ Quân Ly cầm phù chú Linh Hư tặng nàng, nàng đoạt lại, tức giận nói: “Không quan hệ với ngươi.”







Dạ Quân Ly không nói gì, khóe môi hắn hơi câu, hai tay ôm hai vai của nàng tiến đến bên tai của nàng, thanh âm mị hoặc hỏi: “Lẽ nào, nàng không có nghĩ tới đụng ngã bổn vương sao?”