Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 112: Chương 112: Tình Yêu Đau Thương




CHƯƠNG 112: TÌNH YÊU ĐAU THƯƠNG

Editor: Luna Huang
Lâu Vũ Thần nghe lời này, đáy lòng đau đớn coi như đột nhiên như bị đao cắt, tay ẩn dưới áo bào của hắn hơi nắm chặt, lẽ nào tiểu Diệp nhi không chịu nhận biết hắn là bởi vì nàng thất thân cho Dạ Quân Ly sao?

Hắn dùng tất cả biện pháp cứu tiểu Diệp nhi từ Hiên vương ra, chẳng lẽ vẫn là chậm một bước? Dạ Quân Ly tại sao có thể… Tại sao có thể như vậy?

Lâu Vũ Thần nhắm mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: “Nhưng dù sao vương gia thú không được nàng bổn tướng lại bất đồng.” Ống tay áo của hắn vung lênm nhướng mày nói: “Bổn tướng có chút mệt mỏi đi đầu một bướcm giải dược của quỷ mộc tuyệt sau đó sẽ để Niếp Phong đưa qua đây.”

Hắn đi tới bên người Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt phức tạp lưu luyến trên người nàng chỉ chốc lát mới nói: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác ta tới thăm nàng.”


Nói hắn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi!

(Luna: T_T ta ghét edit mấy thế loại có nam8 thâm tình thế này, vậy mà lại trót lọt vào hố này lại còn tận 112 chương T_T đúng là ghét của nào trời trao của đó mà)

Thấy Lâu Vũ Thần đi xa, lòng buộc chặt của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên buông lỏng không ít, bất quá nàng cũng rất hiếu kỳ Dạ Quân Ly nói gì đó với Lâu Vũ Thần bởi vì nàng thấy lúc Lâu Vũ Thần rời đi sắc mặt không phải là tốt.

Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan phát hiện, sắc mặt của yêu nghiệt này so với Lâu Vũ Thần cũng không khá hơn chút nào.

Lòng buộc chặt của nàng lại thắt lại.

Cũng không lâu lắm, Lâu Vũ Thần quả nhiên cho người đưa giải dược tới. Lưu Cảnh ăn xong giải dược thanh tỉnh lại, Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn ở tại chỗ này cũng không tiện, liền cùng nhau cáo từ rời đi, chỉ chừa Trường Lan ở Mạnh phủ chiếu cố Lưu Cảnh.

Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly đi tiêu sái, trong lòng rất không tư vị, nhưng bận rộn một đêm nàng cũng mệt rồi, ngã xuống giường liền ngủ.

Thẳng đến cảm giác có một cổ khí tức cổ áp lực để cho nàng thở không nổi, nàng mở hai mắt nhập nhèm, nhìn trước mắt người nhìn trước mắt, lúc hơi thất thần, người nọ lại một tay lấy kéo nàng vào lòng, cúi người hung hăng hôn lên môi của nàng.


Đó là nụ hôn cực nóng chưa bao giờ có, coi như muốn thiêu đốt cả hai mới vừa lòng, thế tiến công này để Mạnh Thanh Hoan không thể nào chống đỡ, cả người nàng tê dại, như uống rượu thần trí lâng lâng không rõ, trái tim dường như liên tục nổi trống.

Vọng Thư Uyển.com
Không biết qua bao lâu, Dạ Quân Ly mới buông lỏng ra môi đỏ mọng hơi sưng của nàng, hô hấp có chút hỗn loạn tán ở gò má nàng, thanh âm tràn đầy đau lòng chọc cho Mạnh Thanh Hoan nhất thời thanh tỉnh lại.

“Mạnh Thanh Hoan, ta cảm giác mình sắp điên rồi.” Dạ Quân Ly chăm chú ôm nàng vào trong ngực. Sau khi rời khỏi Mạnh phủ tim của hắn lưu tại ở đây, vì không cho người khả nghi hắn chỉ có thể hồi phủ xong liền đang lặng lẽ trở về.

Nhưng ai biết, nữ nhân vô tâm vô phế này dĩ nhiên ngủ ngon như vậy, đáng thương cho lòng của hắn một ngày đều bị dày vò. Nhất là nghe xong một phen lời nói của Lâu Vũ Thần, để hắn càng thêm phiền táo bất an, hắn bức thiết muốn biết quá khứ của nàng và Lâu Vũ Thần.

“Dạ Quân Ly, ngươi làm sao vậy?” Mạnh Thanh Hoan bị hắn hôn đều thiếu khí, tư tưởng cũng chậm một bước, nhất thời chưa phản ứng kịp.


Dạ Quân Ly cười khổ, hắn khẽ xoa đầu của nàng thán nói: “Nàng thật không biết hay giả vờ? Nàng biết cuối cùng Lâu Vũ Thần nói cái gì với ta không?”

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thành thật.

Thanh âm của thanh lương của Dạ Quân Ly chứa bi thương nhàn nhạt: “Hắn nói ta thú không được nàng nhưng hắn có thể.”

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thanh âm nặng nề nói: “Phụ hoàng cố ý để ta thú Trường Nhạc công chúa, thích sát nàng, có lẽ chính là kiệt tác của phụ hoàng. Nàng biết không, đối với nàng ta không thể biểu hiện ra một tia quan tâm, bằng không sẽ khiến nàng bị giết!”

“Từ trước đến nay phụ hoàng làm việc hung ác, chuyện hắn nhận định chưa từng đổi ý. Ám sát, có lẽ chỉ là cảnh cáo ta. Mạnh Thanh Hoan, lòng của ta ở bên nàng, nhưng người của ta không thể không rời xa nàng, loại đau khổ này nàng có thể hiểu không?”