Thông Linh Nhãn

Chương 49




Diệp Kim Quang trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô Mẫu rồi phất tay nói với Tiết Huy Nhan.

"Huy Nhan, khai kim khẩu. "

"Dạ."

Đáp một tiếng Tiết Huy Nhan bước tới gần mẹ con hai người lớn nhỏ lần lượt dùng chu sa chấm tại mi tâm hai người một lớn một nhỏ, thò tay vào túi lấy ra một chai nước nhỏ đổ nước trong chai lên ngón tay rồi thoa lên miệng họ làm xong hắn bước lùi lại 3 bước miệng niệm chú ngữ.

Theo chú ngữ được niệm hai mẹ con khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo sau đó đưa tay về hướng Tiết Huy Nhan quơ quào, tới khi chú ngữ kết thúc Tiết Huy Nhan quát một tiếng "Mở" tức thì cả hai mẹ con điều đồng thanh mà hét lên một câu. 

"Đi mau, đi mau đi, không thì các người sẽ chết đó, đi mau đi..

Mọi người chỉ nghe được một câu rồi không nghe được nữa, cũng không biết như thế nào Tiết Huy Nhan lần nữa đọc khẩu quyết mở khẩu điều là công cốc không thể làm cho hai mẹ con nói thêm một câu nào. 

Trên mặt hai mẹ con lúc này tràn đầy thống khổ, làm mọi người giật mình là miệng của cả hai bắt đầu chảy ra máu đen hình ảnh cả hai cũng mờ nhạt hơn rất nhiều. 

Lúc này Diệp Kim Quang phất tay với Tiết Huy Nhan để hắn không cần làm phép với người, trong lòng ông cũng đã đoán được phần nào những việc này chỉ là ông cần chắc chắn hơn, Diệp Kim Quang ánh mắt dời tới Cô Mẫu trên người mở miệng nói. 

"Cô Mẫu! Hãy cho chúng tôi biết những chuyện gì đang xảy ra. " Diệp Kim Quang không nói nhiều nhưng ý nghĩa thì ai cũng biết mà trong đây ai cũng nhìn Cô Mẫu chờ đợi.

"Được ta nói. " Cô Mẫu hai mắt nhắm chặt từ từ mở ra nhìn hai mẹ con trước mặt lên tiếng. 

Bà biết nếu không nói thì những người này sớm muộn gì cũng sẽ biết, với tình trạng của hai mẹ con nó thì không chống đỡ nổi thêm bao lâu nữa. Có hai kết cục một là người kia sẽ từ bỏ chúng làm cho chúng hồn phi phách tán, hai là còn lại một tàn hồn niệm được những người trước mắt này giữ lại lấy thông tin nhưng kết quả cũng giống như trước sau khi tàn niệm giao ra thông tin cuối cùng thì sẽ biến mất. 

Hai cái cái nào cũng không bảo toàn cho chúng nó được chỉ có một cách ngoài lề là bà phải nói ra tất cả những gì bà biết để mấy người này tìm cách giữ lại hồn nguyên của hai mẹ con nó, đây cũng là cách duy nhất với hi vọng nhỏ nhoi những còn đỡ hơn là không. 

"Bà bà. " cậu nhóc vừa nghe thấy Cô Mẫu muốn nói tất cả thì lập tức lên tiếng, cậu không tin những người này nhưng bà bà lại tin họ, tuy là cậu cũng muốn cứu hai mẹ con đó nhưng mà nếu muốn đánh đổi như bà bà thì coi như được ăn cả ngã về không. 

"Bà bà tin họ sẽ giải quyết tốt hơn bà nhiều, con đừng quên những gì bà bà nói lúc trước đó với con. " Cô Mẫu nhìn cậu lên tiếng trấn an, cậu nhóc đi theo bà không phải mới đây mà từ lúc nhỏ rồi nên bà hiểu lo lắng của cậu. 

"Bà bà. "

Cậu nhóc nhìn thấy ánh mắt của bà bà cậu thì yếu thế hơn rất nhiều, chỉ kêu một tiếng rồi cúi đầu xuống xem như là cam chịu với những gì Cô Mẫu quyết định. 

"Hãy thu trận pháp tha hai đứa nó lại trước được không. "

Thấy đã trấn an được cậu Cô Mẫu đưa mắt nhìn Tiết Huy Nhan rồi nhìn hai mẹ con nọ rồi nói với Diệp Kim Quang muốn ông thà hai quỷ hồn này, Diệp Kim Quang không do dự mà đồng ý ngay với bà

"Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì hại đến họ đâu."

Tiết Huy Nhan chỉ chờ có thế lập tức phá giải trận pháp, sau khi trận pháp được phá giải hắn lấy ra hai lá bùa một trắng một tím dán vào sau ót của cả hai, màu trắng thì cho người mẹ còn màu tím thì cho đứa con. Rất nhanh cả hai điều dừng lại thống khổ trên mặt và hồn phách cũng ngưng trọng hơn rất nhiều tuy không được như ban đầu nhưng lại nhìn khá hơn. 

Chờ xong hết chuyện cần làm thì Cô Mẫu đứng lên bước đi trước vào trong, tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau vội đi theo bà. Cô Mẫu đi vào trong tới căn phòng cuối cùng thì nương theo cậu nhóc mở cửa bước vào trong, mọi người cũng theo chân bước vào. 

Bên trong phòng khi bước vào đã ngửi được mùi hương của nhang đèn trong đó có cả mùi chu sa, chỉ là mùi chu sa chỉ có 3 người Diệp Kim Quang là biết được. Bên trong không có đèn chỉ có ánh nến được đốt thắp sáng căn phòng, bố cục căn phòng không giống như phòng ốc bình thường mà giống như một trận doanh thu nhỏ, nương theo ánh sáng nhìn xung quan điều là bùa chú còn có một ít trận pháp đơn giản, vào sau phía trong phòng mọi người đều không có ghế ngồi liền nhìn theo Cô Mẫu làm sao thì làm vậy, thành ra các đại gia chúng ta là.... Ngồi đất. 

Sau khi mọi người ngồi xuống thì Cô Mẫu cũng cất tiếng nói. 

"Vào gần 7 năm trước lúc cháu gái ta du học trở về nơi này, lúc đó trong thôn này chưa có chuyện gì xảy ra. Cháu gái ta mang về đây thêm vài người bạn của nó ở đây một thời gian dài, họ ở lại đây hơn nữa năm mới thu xếp đi. Vào ngày những người đó đi cũng là ngày bắt đầu thảm trạng của thôn này... "

Thì ra lúc trước thôn Dương Gia luôn thuận lợi và cũng cho con em theo kịp thời đại chỉ là rất ít người có thể ra ngoài thật sự, Dương Gia thôn luôn luôn hiếu khách từ bên ngoài vào tiếp đãi cũng rất ân cần giống như người một thôn vậy. 

Nhưng không biết vì sao cháu gái của Cô Mẫu khi trở lại dẫn theo vài người bạn trở về chơi lại ở rất lâu cho tới khi bọn họ đi hôm trước thì hôm sau người trong thôn lại phát hiện ra những người đó lần lượt chết ở con suối phía sau thôn, được phát hiện từng người một cứ cách vài ngày là sẽ thấy một người trong số họ chết ở đó cũng không biết vì sao mà chết, trong người không một vết thương nào hay là có dấu hiệu trúng độc nào cứ như người sống sờ sờ trước mắt đột nhiên ngã ngửa ra chết tại chỗ.