Gia Hân khổ đấu với ( Lãng Nhược Y) ngươi chết ta sống, bên ngoài Kim Băng Băng lại trải qua tra tấn tâm lý nặng nề.
Kim Băng Băng nghe theo Gia Hân đi vào xe, nhưng cô ấy chưa vào được bao lâu chỉ vừa dán bùa lên các cánh cửa của xe thì dị biến nổi lên, xung quanh xe toàn một màu đen, cửa xe bị đập Binh...Binh... không dức.
Lái xe hoảng sợ run rẩy nắm lấy bô lăng, ông ta lần đầu gặp trường hợp này hoảng sợ không dức.
_“ Có chuyện gì vậy?.” Kim Băng Băng nhạc nhiên mở to mắt nhìn về cửa kính xe.
Trong màng đen dần dần thấy một bóng người đang đi lại xe, bóng người vừa tới Kim Băng Băng nhận ra ngay là Lãng Nhược Y.
_“ Em gái mau mở cửa cho chị, mau lên mở cửa cho chị.” Lãng Nhược Y tay đập lên cửa kính vừ nói
_“ Cô chủ, tiểu thư Nhược Y đang gọi có mở cửa không ạ.” Lái xe thấy Lãng Nhược Y thì bớt run lại quay đầu hỏi Kim băng Băng.
_“ Không, dù như thế nào cũng không mở.” Kim Băng Băng lên tiếng, tiếng nói lạnh như băng làm lái xe im miệng nuốt vào lời muốn nói.
Tiếng gọi một lúc sau ngưng lại, bóng dáng Lãng Nhược Y biến mất theo tiếng gọi kia, Kim băng Băng thở phào nhẹ nhõm một cái, cô ấy không ngờ Gia Hân nói điều gị hiện giờ cô ấy đang trải qua điều mà Gia Hân đoán trước, nếu không cũng không kêu cô ấy không được mở cửa.
Kim Băng Băng hoàn hồn không được bao lâu thì tiếng gõ cửa kính lại vang kên, lần này lái xe thẩm chí ngất luôn khi thấy người đập cửa kính, Kim Băng Băng thì đôi mắt đã ước, phá bỏ lớp vỏ lạnh lùng thường ngày nhìn người bên cửa kính.
Bên cửa kính là một người đàng bà xinh đẹp, Đang không ngừng mất máy môi gọi Kim Băng Băng.
_“ Băng nhi, mở cửa cho mẹ đi Băng nhi.”
Là mẹ của Kim Băng Băng, Người vợ thứ hai của cha Kim, đã mất khi Kim Băng Băng vừa lên 4 tuổi, hiện giờ không hiểu sao lại đứng bên cửa kính gọi Kim Băng Băng mở cửa.
_“ Mẹ... M..ẹ.... Không không phải mẹ, không phải.” Kim Băng Băng vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào đưa tay đặt lên cửa kính xe, nhưng nhớ tới điều Gia Hân nói cô ấy lập tức lui lại cách ra cửa kính của xe.
_“ Băng nhi nhanh mở cửa cho mẹ, mẹ sợ lắm, mau đi con.” Giọng nói của bà Kim vẫn vang lên bên cửa, giọng mang theo tun rẩy gọi.
Lái xe lúc này đã tỉnh lại, nhìn Kim Băng Băng kêu lên một tiễng, tay muốn mở ra cửa xe để xuỗng xe, vì Kim Băng Băng ngồi phía sau nên ông muốn đi ra sau xem cô ấy ra sao rồi.
_“ Cô chủ.”
_“ Ngồi im đó, không được động, không được mở cửa.” Nhận được động tác của tài xế Kim Băng Băng hét lên ngăn cản ông.
Tiễng hét của Kim Băng Băng làm không gian im lặng lại, cô ấy thở gấp ngã người ra sau, nhưng tin thần còn chưa ổn định lại đã phải căng thẳng vì lần này tới là Trịnh Gia Hân.
_“ Băng tỉ chị mở cửa cho Hân Hân vào với, Hân Hân tới giúp chị nha.” Trịnh Gia Hân khuôn mặt và cả người điều dính máu, chật vật không ngừng mà đập cửa kính xe kêu Kim Băng Băng.
_“ Tiểu Hân.” Kim Băng Băng thì thào, cô ấy quay đầu nhìn Trịnh Gia Hân như cọng rơm cứu mạng, muốn nhào tới mở cửa ngay lập tức nhưng khựng lại, giọng nói lúc trước khi.đi của Gia Hân vang lên trong đầu cô ấy.“ Dù là ai cũng không được mở cửa xe, cho dù là em cũng không thể nhớ kĩ không được mở cửa.” Tay vươn ra run lên rồi hạ xuống, Kim Băng Băng nhắm mắt lại tự người ra sau ghế.
Trong tai Kim Băng Băng bắt đầu vang lên từng tiếng nói của mọi người, khiến cho cô ấy không thể lặng tâm.
_“ Băng tỉ mau cho Hân Hân vào với chị đi.”
_“ Băng nhi mẹ sợ quá, ở đây tối quá,.con mau cho mẹ vào với.”
_“ Em gái chị lạnh và sợ lắm cho chị vô với em nha, chị không làm gì cả mà.”
_“ Im hết đi, các người điều không phải AAAaaaaaa..........” Kim Băng Băng hét lên, đầu cô ấy đau căng thẳng không ngớt.
_“ Cô chủ không sao chứ.” Lái xe lo.lắng mà nhìn Kim Bnag8 Băng không dám cãi lại lệnh cô chủ chỉ có thể ngồi phía trước nói vọng ra sau.
Một lúc sau đầu bớt đau, Kim Băng Băng hai tay nắm chặt băng ghế, tay đụng vào mấy lá bùa lúc hoảng loạn cô ấy làm rơi tung ra khắp nơi trên xe, Kim Băng Băng cầm lấy bùa, lòng lắng lại từng chút một, cô ấy cầm lên bùa dán lên người và trên người cả lái xe, còn lại cô ấy dán hết lên cửa kính xung quanh xe.
_“ Không sao, yên lặng mà ngồi trong xe không có lệnh ta không được mở cửa xe.” Kim Băng Băng im lặng làm xong thì nói với tài xế, cô ấy cũng lẳng lặng mà ngồi lại ghế sau.
_“ Vâng cô chủ.” Lái xe đáp một tiếng rồi cũng im lặng làm theo.
………………
Hiện giờ Gia Hân và ( Lãng Nhược Y) đánh nhau không phân cao thấp, ngươi đánh ta một chưởng ta trả ngươi một kiếm.
( Lãng Nhược Y) tung người nhảy lên hướng về Gia Hân mà phóng tới tay mở ra trảo, mười ngón tay dài hơn 3 tấc nhắm ngay ngực Gia Hân mà trảo tới.
Gia Hân hơ lên kiếm mà đở, nhưng không thể chặn hết cong kích, giống như là chờ chỉ có vậy, đôi mắt đỏ của ( Lãng Nhược Y) nhìn thẳng mắt Gia Hân phóng tới tia sáng màu đỏ vào mắt cô.
_“ Ngươi không đấu lại ta, chịu thua đi.” Thấy Gia Hân chống lại thì ( Lãng Nhược Y) khinh thường nói.
_“ Phải không.” Gia Hân cười lạnh nói.
Cô bắt đầu chuyển đổi màu mắt, màu mắt tím đậm chống lại không chút yếu thế nào, Gia Hân dùng sức cắn bể ngón tay máu chảy ra cô lập tức đánh lên mắt của ( Lãng Nhược Y)
AAaaa.....
( Lãng Nhược Y) hét lên cả người văng ra sau, không may là nơi nó bay ra lại trúng mgay ngoài cửa.
Trận pháp mà Tiết Huy Nhan bày ra nhốt lại nó trong đó, lúc Gia Hân dánh nhau Tiết Huy Nhan tham gia được lúc đầu nhưng tay không không thể đánh được không bao lau hắn trọng thương mà bị đá ra cửa làm tổn hại trận pháp, Gia Hân kêu hắn làm lại trận pháp hắn biết không kham nổi chỉ đành nhận mệnh.
_“ Ngươi tưởng có thể nhốt được ta sao?.” ( Lãng Nhược Y) bị nhốt lại hunh dữ nói, tay bắt đầu công kích trận pháp bắn ra từng trận ánh sáng.
_“ Ta không tin không cho ngươi xem cái gì lợi hại.” Gia Hân không muốn cho nó cơ hội thoát ra, kiếm trong tay cắm xuống mắt trận thay thế cho mắt trận.
Trận pháp được gia cố không tưởng, kiếm khí đánh lên người ( Lãng Nhược Y) không ngừng mà đánh từng đạo sắt bén.
_“ AAAaaa... Kh..ôn..g thể nà..o...” ( Lãng Nhược Y) bị công kích không kịp ngơi tay, bị đánh trúng không biết bao nhiêu lần vào người, nó không tin nổi trừng lớn mắt nhìn Gia Hân ở bên ngoài.
( Lãng Nhược Y) không cam tâm đùng tất cả sức mạnh mà nó tích gốp được giải phóng ra, máu trong người bắt đầu chảy ra không ngừng.
Gia Hân nhìn thấy vậy thì hơi lo lắng, cô không ngờ nó đã hút cả máu người để tu luyện, không chừng trận pháp không thể diệt được nó rồi.
_“ ngươi muốn thoát ra là mơ mộng hảo huyền. ” nhìn trận pháp lung lay, Gia Hân biết nếu tiếp tục sẽ để nó thoát được, cô không thể để nó xuất ra.
_“ Ta sẽ không tha cho ngươi.” ( Lãng Nhược Y) cảm nhận tró buộc ít đi thì hướng Gia Hân hét lớn.
_“ Ta chờ.”
Gia Hân để lại cho nó hai chữ, đang muốn gia cố trận pháp thì tiếng của Tiết Huy Nhan vang lên làm cô cả kinh.
_“ Không xong rồi, cửa Bắc không đỡ nổi nữa.” Hắn nhìn cửa Bắc lo lắng không thôi.
_“ Ha ha ha... muốn diệt ta sao, nằm mơ đi...” Nhận ra trói buộc càng lúc càng lõng thì ( Lãng Nhược Y) tin thần hưng phấn mà cười hướng Gia Hân nói.
_“ Ta chơi với ngươi tới cùng.” Gia Hân nhìn phía Bắc bị phá chỉ cần thêm một cửa thì trận pháp hoàn toàn sập đổ, cắn răng nói.
Gia Hân ngồi xuống ngay cửa Bắc, cầm lấy con dao nhỏ trong túi ra cắt ở cổ tay hai bên, máu chảy xuống trận pháp tuông ra thật nhiều, miệng bắt đầu đọc tay bắt đầu vung theo máu chảy mà kết ấn.
Tiết Huy Nhan Kinh sợ nhìn Gia Hân hắn không ngờ cô lại dùng tới nó, cả hắn còn chưa dám chắc thành công sao cô lại.
………………
Ở trên núi, tại ngôi nhà gỗ nhỏ.
_“ Nhóc con sao lại sử dụng nó chứ, không lẽ con gặp chuyện gì sao.”
Diệp Kim Quang nhìn trời mà nói thầm trong miệng, ông đã từng tính ra Trịnh Gia Hân có một nạn kiếp, nhưng lần này cũng không phải là nạn kiếp mà là trùng Kiếp, ông không ngờ con bé lại dùng tới Thân Quyết Huyết Ấn, con bé gặp phải truyện gì đây.
Diệp Kim Quang đang trong thời gian chế bùa đặc biệt là để cứu Gia Hân trong lúc nạn kiếp tới không thể đi ra, chỉ cầu nguyện trong lòng, ông bước vô nhà quỳ trước linh vị, tay làm pháp quyết trên giấy, miệng lẩm bẩm
_“ Lão tổ tại thượng cầu người giúp cho trưởng môn tiếp theo của mao sơn ta, đệ tử Diệp Kim Quang xin phép một lần tổ giáo.”
………………
Cùng lúc đó bên Gia Hân nổi lên dị biến một trận kim quang từ bốn phương tám hướng vọt về phía trận pháp, trận pháp tỏa ra ánh hào quang, ngăn cách Gia Hân ra ngoài bên trong nổi lên phong ba, không bao lâu sau ( Lãng Nhược Y) không còn một chút sinh khí ngã xuống đất, trên người một luồng khói đen bay ra tụ thành hình đứa bé chừng 9 tuổi ngơ ngác đứng giữa không chung.
Gia Hân mĩm cười tựa vào người Tiết Huy Nhan phía sau lúc nãy đã nhanh chóng đỡ cô, cô làm được rồi, cô không làm mao sơn mất mặt.
_“ Đáng chết em muốn chết sao?.” Tiết Huy Nhan tức giận hướng Gia Hân gầm lên, cũng mặt kệ tình huống gì bế cô lên đi về phía cửa nơi đó có một cái ghế dựa hắn để cô ngồi lên đó, mắt tức giận nhìn cô mím lại môi.
_“ Không sao.” Gia Hân trấn an hắn lại, cô biết hắn lo cho cô, nhưng cô không thể không làm vậy được, nếu không thì Lãng Nhược Y còn tất cả mọi người điều gặp nguy hiểm.
Cô vịnh tay lên thanh ghế muốn đứng lên làm việc còn dang dở. thì bị hắn ngăn lại ấn cô xuống ghế không cho đứng lên mặt âm trầm, Gia Hân cũng ngồi xuống nhìn hắn.
_“ Để anh.” thấy cô ngồi yên hắn mới nói
_“ Được.”