Trên đường đi không ai nói chuyện mọi người có mọi suy nghĩ riêng, không hẹn mà điều nghĩ về một người “con gái bà lại linh cảm được gì rồi phải không, mỗi lần con bé linh cảm được, bà điều lo sợ. Lúc nó còn nhỏ thì không mạnh lắm nhưng qua cơn bệnh này màu mắt thay đổi, liệu có chuyện gì xảy ra cho con bé đây, làm sao mình tìm được ông ta chỉ có ông ta mới hiểu được về vấn đề của con bé, về nhà bàn với ông nhà mình xem sao đã“
""Ông không hiểu con gái ông sao lại linh cảm được trên người ngoài, nếu ông lão kia có ở đây thì sẽ biết được rồi, nhưng ông ta đi khắp nơi làm sao mà tìm được, màu mắt con bé thay đổi trong cơn bạo bệnh làm thế nào đây, bà nhà mình chắc cũng đang đau đầu lắm đây hazzz.”
“ máy người này thật kì lạ lại nghe theo một đứa nhỏ mà không cần biết nó muốn làm gì, cô bé con này muốn sao đây ông là bác sỉ, ông không muốn bỏ bệnh nhân của mình không lo ông còn nhiều bệnh nhân lắm, cô bé này không hiểu chuyện thì thôi người lớn cũng hùa theo là thế nào a.”
“ Cô biết giải thích thế nào cho ba mẹ bây giờ nói rằng mình có thể nhìn thấy chuyện sắp sảy ra sao, quá hoan đường rồi nhưng như vậy nói thế nào a, ba mẹ luôn tin mình, thương mình, trong nhà chỉ có một mình cô, cô không muốn ba mẹ nhìn cô như quái vật đâu a, hay là nói trong lúc hôn mê cô mơ thấy thì sao đây, ùm chỉ có cách này là nói được, mặt dù không thật cho lám hazzzzz, biết làm sao hơn ” “ thôi chết” Trịnh Gia Hân nhớ ra điều gì vội vàng hói.
_“ Mọi người có ai báo cảnh sát chưa thế?”
_“ Báo cảnh sát làm gì vậy?” ông bác sỉ quay đầu nhìn Gia Hân hỏi giọng đầy nghi ngờ.
_“ Đúng vậy tiểu Hân, chúng ta báo cảnh sát làm gì con?” mẹ Trịnh cũng nghi ngờ hỏi
_“ Tôi tin tiểu Hân có quyết định không sai, để tôi gọi.” ba Trịnh tin tưởng vô điều kiện với con gái mình đã khẳng định nói sau đó lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Trịnh Gia Hân cảm động nhìn ba cô tin tưởng vô điều kiện với mình. Cô luôn biết ba mẹ thương yêu cô dung túng cô. Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra họ dúng túng cô nhiều đến vậy.“ Kiếp trước cô không quan tam nhiều đến ba mẹ chỉ biết họ yêu thương dung túng cô, cô cho đó là đương nhiên nên cô luôn hưởng thụ mà không hề hồi đáp lại. Kiếp này cô sẽ trân trọng họ, ba mẹ con sẽ không để ba mẹ chỉ cho mà khing6 được hồi báo đâu. Con Trịnh Gia Hân xin thề sẽ làm cho hai người nở mày nở mặt”.
Tới nhà ông bác sỉ, cô kêu ba dỗ xe ở cách nhà ông ta một đoạn rồi từ từ đến gần. Lúc đi tới cửa đa nhìn thấy cửa trong nhà mở toan còn cửa rào vẫn đóng kính. Cô cố sức rướng người nhìn bên trong thì mẹ cô đã che mắt cô lại, thì cô biết chuyện đã xảy tới bức nào rồi. Cô kéo tay mẹ xuống nhìn vào, mẹ Trịnh lúc này đã chết sững nên cô kéo ra rất dễ. Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn run rẩy ca người.
Bên trong một bà cụ máu me đầy mặt, cả người đầy vết thương, hai tay bị trói lại ra sau, nằm ở trên đất không nhìn thấy sự sống, tren sản nhà toàn máu là máu khắp nơi, trên tường cũng có. Điều đáng sợ hơn là cô nhìn thấy một cái bóng giống như vậy đứng kế bên nhìn chằm chằm ra bên khu vườn phía bên trái, cô hiểu giờ hai đứa bé đang bị bắt đi về phúa đó.
Ông bác sỉ nhìn cảnh tượng trong nhà đã khác từ bao giờ, ông bịch miệng khóc không ngừng hai chân không dứng vững quỳ xuống nền đất gụt đầu. Ba Trịnh thì sau khi hoảng sợ định thần lại lấy điện thoại gọi cảnh sát một lần nữa mong họ mau mau tới hiện trường.
Bà lão trong nhà quay đầu nhùn chúng tôi đứng ngoài cửa, sau đó đi ra. Không phải nói là bay ra mới đúng, nhưng vừa ra tới cửa đã không thể đi thêm được nữa, vì giờ này vẫn còn ánh mặt trời. Bà lão cố sức gọi nhưng chỉ có mình Gia Hân nghe được mà thôi.
“ Mau mau đi cứu bọn nhỏ, mau cứu bọn nhỏ, mau cứu bọn nhỏ...” bà cứ gọi như vậy nhưng không thể nào gọi được mọi người, bà lào cố hết sức xông ra ngoài nhưng vô ít, bà tuyệt vọng ngồi khóc.
Cô không nhìn được nữa thoát khỏi vòng tay mẹ chạy lại gần cửa rào tìm lấy cục đá to đập ổ khóa. Ba mẹ Trịnh thấy con mình đập ổ khóa thì giật mình, ông bác sỉ cũng tỉnh táo lại đôi chúc, ba người vội vàng kéo cô ra, ông bác sỉ không nói gì cằm lấy cục đá trong tay cô mà ra sức phá cửa. Một lúc sau cửa mở ra được, mọi người không ai bảo ai điều đi vào nhà.
Mẹ và cô đi cạnh nhau cả người mẹ run lên cầm cập nhưng vẫn ôm cô rất chặt, giống như sợ cô có chuyện gì sảy ra. Ba cũng đi xát bên mẹ con cô, ba người đứng một bên cửa nhìn vào trong nhà chính. Ông bác sỉ lc1 này đã lấy ga giường chùm cho bà lão.
Đúng lúc này cảnh sát tới. Mười máy cảnh sát chạy vào đầu tiên đứng hai bên làm nghi thức chào theo kiểu quân đội. Một người mặt cảnh phục trên ngực có gắn huy chương, khuôn mặt uy nghiêm bước vào ra lệnh.
_“ Phong tỏa hiện trường”
_“ Dạ ”
Mọi người dòng thanh đáp, xong tất cả người nào có công việc của người đó, kéo ruy băng phong tỏa, lấy khẩu cung, tìm kiếm xung quanh, và tất nhiên gia đình cô và ông bác sỉ được mời lấy khẩu cung rồi.
Cô nhìn về hướng khu vườn giờ này chắc là hai dúa trẻ đã bị bỏ xuống giếng rồi cũng nên, con ma bà lão cú lẩn quẩn bên ông bác sỉ bảo mau đi cứu bọn nhỏ suốt làm cô nhức đầu, cô không nhịn được nữa.
_“ Bà lão có thể im một chúc không, cảnh sát đang điều tra đó ” cô bổng nhiên hét lên làm mọi người nhìn cô.
Bà lão kia ngạc nhiên nhìn cô, sau đó tiến tới gần cô muốn xin xô cứu bọn nhỏ. Mắt cô từ từ chuyển thành màu tím đậm, bắn ra ánh sáng mà người thường không thấy được nhưng bà lão lại sợ hãi vô cùng lùi lại phía sau, cuối cùng là biến mất không thấy nữa.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng không chống đỡ được ngã ra phía sau hôn mê bất tỉnh. Trước khi mất ý thúc hoàn toàn cô chỉ kiệp nói với người đỡ cô một câu không hoàn chỉnh.
_“ Dưới giếng.....bọn...trẻ...”