Chị nói láo! Cửu Châu đưa tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, ngữ điệu vẫn kiên cường, khống chút xao động. Sự quỷ quyệt và mưu mô của Cửu Mạn Linh, Cửu Châu đã thừa hiểu. Chị ta đưa ra tấm ảnh này cùng những lời lẽ vu khống th ô tục khi chưa có đủ chứng cớ, có trời đánh Cửu Châu cũng đừng hòng tin.
Cửu Mạn Linh vẫn chưa chịu thua. Cô ta thu lại dáng vẻ kênh kiệu khi nãy, tiếp tục mở miệng nói:
- Tin hay không tùy em. Thế nhưng, Ngọc Bạch Bối, chị cũng chỉ mới biết chuyện này mà thôi. Em có thể về thôn Trạch Ngư để tìm hiểu thêm.
Dứt lời, Cửu Mạn Linh ngồi dậy, bước đi không một lời chào.
Cửu Châu ngồi một mình trên ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm lên tấm ảnh đã sờn cũ kia, sau đó liền đưa ra một kế hoạch táo bạo.
Cô rảo bước lên trên lầu, mở tủ chọn lấy một bộ váy hoa nhã nhặn, lịch thiệp nhất, sau đó tự mình uốn lại mái tóc dài, dặm thêm chút son môi, hít thật sâu một hơi rồi tự tin bước xuống dưới lầu.
Vệ sĩ riêng của cô là Thập Bát Nhất, vội vàng cúi đầu lễ phép hỏi:
- Phu nhân muốn đi đâu ạ?
- Đến biệt thự của ông Lục.
Cửu Châu rành rọt nói từng chữ. Gương mặt vuông chữ điền của Thập Bát Nhất có chút ngạc nhiên. Vị phu nhân này vậy mà lại dám liều gan, một mình tự tìm đến bố chồng để nói chuyện.
Hầu như trên xe, Cửu Châu chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, dáng điệu xinh đẹp trầm ngâm không nói bất cứ lời nào. Thập Bát Nhất lái xe chưa đầy ba mươi phút đã tới, để mình Cửu Châu ung dung bước vào bên trong.
Vừa trông thấy cô, quản gia nhà ông Lục đã hớt hải chạy vào, rối rít thưa gửi:
- Lão gia, ngũ phu nhân đến!
- Ai?
Ông lão Lục Nghị đặt tờ báo trên tay xuống, lạnh nhạt hỏi lại lần nữa.
Quản gia vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Dạ, là vợ mới cưới của ngũ thiếu. Một mình phu nhân tới đây, thưa lão gia.
Ồ!
Quả là một tin tức bất ngờ. Ông lão Lục không ngờ, Cửu Châu lại có thể một mình dám đặt chân đến tìm gặp ông ta. Chắc chắn là có chuyện gì đó không ổn.
- Cho cô ta vào!
Từ phía ngoài cửa, Cửu Châu lễ phép cúi chào bố chồng. Được sự cho phép của ông, Cửu Châu liền ngồi xuống ghế, nở nụ cười dịu dàng hết sức có thể:
- Anh Phàm đã bay sang Anh để giải quyết một số vấn đề rắc rối nên không đi cùng con được. Hôm nay chỉ có mình con đến thăm cha. Mong cha lượng thứ!
Từng câu, từng chữ cô thốt ra đều rất lễ phép, bộc lộ rõ sự ngoan ngoãn, biết kính trên nhường dưới. Điều này khiến ông lão Lục vô cùng hài lòng, chậm chạp gật đầu liền mấy cái.
Ông ta đưa tay kéo cặp kính lão, đặt sang bên cạnh, hai chân đan chéo lên nhau, trịnh thượng đáp:
- Là thằng nhóc Phàm bảo cô tới đây thăm tôi?
Cửu Châu nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ có nói như thế này, ông lão Lục mới không nghi ngờ mục đích đến của cô. Dù sao thì hiện tại Lục Nghị Phàm đang ở Anh quốc, đến khi anh nhận được tin tức này cô cũng sẽ có lý do để chống chế.
Trầm ngâm một lát, ông lão Lục bèn rót cho cô một ly trà tam thảo, lạnh nhạt bắt chuyện:
- Cuộc sống sinh hoạt vợ chồng giữa hai đứa không có chuyện gì mâu thuẫn chứ?
Ông lão Lục là đang có ý muốn thăm dò Cửu Châu. Ông ta không tin Lục Nghị Phàm thường thường cả năm mới về thăm nhà được hai, ba lần, nay lại có tình có nghĩa tới mức nhắc vợ đến thăm cha. Hơn nữa, cuộc hôn nhân của họ chỉ là cướp dâu, ép mẹ kế về làm vợ, đâu phải được xây dựng trên cơ sở của tình yêu?
Thật khó lòng để ông ta tin được!
Cửu Châu thừa hiểu mục đích đằng sau câu nói của ông lão Lục. Cô chỉ cười cười, nhẹ nhàng đáp:
- Chúng con đang dần dần xây dựng tình cảm, đã có chút khả quan hơn!