Luồng lửa đỏ rực nổ tung tạo thành lớp khí nóng rát đến nghẹt thở, bao trùm toàn bộ cả bờ hồ. Lớp nước xanh lơ sục sôi liên tục, nổi lên những bọt trắng xóa, ùng ục như sắp sửa dâng tràn ra bên ngoài.
Lục Nghị Phàm ôm chặt Cửu Châu vào trong lòng, cả hai cùng nhắm chặt mắt, cơ thể thả lỏng, mặc cho dòng nước tùy ý mà xô đẩy.
Sức cùng lực kiệt, tất cả đều phó mặc cho số phận. Cửu Châu gục đầu vào lồ ng ngực rắn chắc của anh, dần dần chìm sâu vào trong cơn mê, sống mũi đã bắt đầu cay xè, nước hồ theo đó cũng hung hăng tràn ngập vào trong khoang miệng...
.................
- Thế nào rồi? Tình trạng của Thống Đốc đã khả quan hơn chưa?
Chu Kiệt lo lắng hết sức, liên tục đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, bàn tay bị chặt cũng đã được băng bó cẩn thận, tạm thời không còn đau nhức vượt quá sức chịu đựng nữa.
La Vân Thiên, trợ thủ đắc lực của Lục Nghị Phàm, ngay khi nhận lệnh tin xấu truyền về, lập tức khởi động máy bay, trực tiếp bay sang Ai Cập ứng cứu.
Nhìn hai vợ chồng Lục Nghị Phàm nằm yên lặng trên giường bệnh, hơi thở đều đều, lúc này La Vân Thiên mới tạm thời yên tâm, tựa người vào thành cửa, tùy ý rút ra một điếu thuốc châm lên hút.
- Xin lỗi. Phiền anh không được hút thuốc ở trong bệnh viện!
Một nữ y tá dáng hình có chút mập mạp, nhăn mặt nhìn La Vân Thiên, nói bằng thứ tiếng Ai Cập bản địa. Thuộc hạ do đích thân Lục Nghị Phàm đào tạo đều phải nói thành tạo ít nhất ba thứ tiếng, nếu không đừng hòng được phép đặt chân bước vào dinh thự và biệt phủ của Thống Đốc.
Hai má anh thoáng đỏ, vội vàng dập tắt điếu thuốc, sau đó bước nhanh ra bên ngoài sân cỏ bệnh viện. Do thân phận cao quý của Lục Nghị Phàm, bởi vậy toàn bộ Chính Phủ đã yêu cầu bệnh viện giữ kín chuyện này, không được để lộ ra bên ngoài, đề phòng các thế lực ngầm thừa cơ hội ám sát.
Hửm...
Cửu Châu chậm rãi mở mắt, hai mí nặng nề dần dần được hé mở ra bên ngoài. Luồng ánh sáng dịu nhẹ trong bệnh viện phản chiếu vào mắt cô, khiến cô khó chịu, bất giác nhíu chặt mày.
- Phu nhân... A, cuối cùng phu nhân cũng đã tỉnh lại!
Hiểu Mai nước mắt lưng tròng, mừng rỡ mà reo lên. Cô được La Vân Thiên dẫn sang Ai Cập, mục đích để hầu hạ Cửu Châu. Tác phong làm việc của La Vân Thiên xưa nay đều rất cầu toàn và chu đáo, có chút giống với Lục Nghị Phàm.
- Hiểu Mai? Em cũng ở đây sao? Nơi này là...
Cửu Châu ngơ ngác nhìn Hiểu Mai, gắng gượng hỏi nhỏ.
Hiểu Mai gật đầu lia lịa mà giải thích, sau đó nhanh nhẹn rót cho cô một ly nước ấm.
- Đây là phòng tổng thống trong bệnh viện, cơ sở vật chất rất tốt, phu nhân hãy cứ yên tâm tĩnh dưỡng.
Ngừng một lát, Hiểu Mai bèn nghẹn ngào nói tiếp:
- Thật may mắn khi Thống Đốc và phu nhân được La Vân Thiên ứng cứu kịp thời. Hồ nước mà người nhảy xuống thông ra ngoài con suối phía Đông, vừa vặn người của ta phát hiện. Nếu không thì...
Lần này, Cửu Châu và Lục Nghị Phàm thoát nạn, phần lớn là dựa vào may mắn. Tuy nhiên, hầm mộ của vua Tutankhamen Đệ Nhị cùng thi thể của hơn ba mươi quân sĩ đã hoàn toàn bị thiêu rụi, hiện tại chỉ còn là một đống tro tàn.
Cửu Châu khẽ thở dài, sau đó gắng gượng ngồi dậy, mệt mỏi giật đứt ống dây chuyền dịch chằng chịt đang cắm trên tay ra bên ngoài.
Hiểu Mai đỡ lấy cô, lo lắng ngăn cản:
- Phu nhân, sức khỏe của người chưa được tốt, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn ạ.
- Tôi đến xem tình hình của Nghị Phàm một chút. Hiểu Mai, em dẫn đường đi!
Phòng bệnh của Lục Nghị Phàm nằm ngay bên cạnh phòng Cửu Châu, cô chỉ cần đi vài bước là tới. Anh vẫn nằm im lặng trên giường, gương mặt đẹp đến lạnh lẽo bị cứa một vài vết cắt, hơi thở nhẹ nhàng đầy mệt mỏi.
Hiểu Mai cũng rất hiểu ý liền âm thầm khép cửa, sau đó bước ra bên ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn mình cô cùng Lục Nghị Phàm.
Cửu Châu ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay do dự toan đặt lên trán anh, nhưng cuối cùng lại thu về. Cô đưa mắt lướt nhìn xung quanh, tự phát ra tiếng thở dài nào nề. Mọi chuyện xảy ra trong hầm mộ quả thực đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Có trăm lần cơ hội, Cửu Châu cũng không muốn quay trở lại một lần nào nữa.
- Cửu Châu, em không ở phòng nghỉ ngơi lại chạy đến đây làm gì?
Lục Nghị Phàm mơ màng tỉnh dậy, trông thấy Cửu Châu đang ngồi sát bên cạnh nên thâm tâm có chút hân hoan.
Nghe anh hỏi, cô bèn cong môi cười trừ:
- Ngoài một vài vết thương ngoài da, cơ bản tôi không sao cả. Còn anh, trong người lúc này cảm thấy thế nào?
Lục Nghị Phàm nheo nheo đôi mắt, mệt mỏi đáp:
- Ưmm... Tôi đang rất khó chịu. Em có thể giúp tôi hay không?
- Anh nói đi!
Cửu Châu chăm chú nghiêng nghiêng đầu lắng nghe.
Lục Nghị Phàm đưa tay sờ vào ngực cô, đê tiện mà nói:
- Tôi đang lên cơn thèm nó. Em có thể giúp tôi được hay không?
Hai má Cửu Châu đỏ ửng, đưa tay đập mạnh lên người anh mà mắng:
- Đến lúc này rồi mà anh còn dám bỡn cợt. Mặc kệ anh, tôi về phòng!
- Đó là sự thật!
Lục Nghị Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt xấu xa vẫn dính chặt lên khuôn ngực nảy lửa của Cửu Châu, thèm khát mà nói:
- Em cố tình tháo cúc áo giữa, chẳng phải để câu dẫn tôi hay sao? Nhìn kìa, liều thuốc chữa khỏi bệnh cho tôi lúc này chỉ có nó mà thôi. Vợ ơi, vợ à, bé cưng à, tôi thèm!!!