- Lũ người đáng chết này dám làm tổn thương em, tôi sẽ khiến chúng chết không toàn thây!
Cửu Châu vỗ nhẹ lên bàn tay anh, lắc đầu đáp:
- Không cần. Anh làm thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình đó. Dù gì thì tôi cũng không sao cả.
- Câm miệng. Tôi cần em dạy dỗ?
Lục Nghị Phàm hừ lạnh, sau đó buông Cửu Châu ra, đoạn đứng dậy bước về phía Mai Lạc, vung tay túm lấy cổ cô ta mà bóp chặt.
- Thống Đốc quân giết người rồi!
Đám người cùng nhau hô hoán ầm ĩ, toan bỏ chạy tán loạn. Thế nhưng rất nhanh chóng, vệ sĩ riêng của Lục Nghị Phàm đã tới từ bao giờ, khoảng chừng hơn bốn mươi người tay cầm súng ngắn chĩa thẳng về phía đám đông, đứng bao vây bọn họ thành một vòng tròn lớn.
Không ai bảo ai, bọn họ lúc này chỉ dám ôm lấy người bên cạnh mà sợ sệt, cả người run như cầy sấy.
Mai Lạc bị Lục Nghị Phàm thẳng tay bóp cổ đến nghẹn họng, tròng mắt như muốn rớt ra bên ngoài, đưa tay đập đập lên người anh mà yếu ớt chống cự.
Lục Nghị Phàm cười lạnh, đoạn nâng cao bàn tay, xách cổ Mai Lạc như xách một con chuột hôi hám đến gần khay đồ ăn đã bị rơi vung vãi, tay còn lại cầm lấy bát canh hầm gà, úp trực tiếp lên mặt Mai Lạc.
Cửu Châu nheo nheo đôi mắt, thị giác cũng đã được khôi phục lại một chút, trông thấy cảnh này liền há hốc miệng sửng sốt. Chưa lần nào Cửu Châu lại tận mắt chứng kiến người đàn ông của cô lại nổi giận đến mức khủng khiếp như thế này. Suy cho cùng, những lần Cửu Châu lăng mạ, xúc phạm anh, anh luôn dùng thái độ nhẫn nhịn cô để đáp lại.
Mai Lạc bị cả bát canh hầm đổ lên mặt, tức run đến mức làm liều.
Cô ta há miệng quát lớn:
- Khốn nạn. Dù cho anh là Thống Đốc quân đi chăng nữa, tùy tiện đánh người như thế này cũng là phạm pháp. Tôi sẽ kiện anh lên tận chính phủ.
Cô ta vừa dứt lời, liền cảm thấy cả cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, tựa hồ như Mai Lạc đang bay.
Ùm...
Lục Nghị Phàm quăng mạnh cô ta xuống hồ bơi, mặc cho Mai Lạc sặc nước vùng vẫy khẩn khoản, anh vẫn quay lưng rời đi, bước về phía Cửu Châu.
Lý Hào vì vết thương chảy quá nhiều máu nên đã ngất lịm, nằm co quắp trên nền đất. Nếu không được nhanh chóng cứu giúp, chắc chắn anh ta sẽ chết vì thiếu máu.
Ngô Vận sợ xanh mắt, hai đầu gối không ngừng đập vào nhau loạn xạ. Vừa lúc chồng cô ta là Tổng giám đốc Tân Trịnh nghe ồn ào vội vàng chạy tới nơi, trông thấy cảnh tượng nhốn nháo đang xảy ra trước mặt mà cũng sợ tới mức run cầm cập.
- Thống Đốc...
Tân Trịnh kéo tay Ngô Vận, bất chấp hạ thấp bản thân mà quỳ rạp xuống dưới đất, lắp bắp nói từng tiếng:
- Cầu xin Thống Đốc rộng lượng, nể tình lão già này mà bỏ qua cho phu nhân của tôi. Cô ta không biết tốt xấu, có mắt như mù, dám ăn gan hùm mà làm tổn thương đến Thống Đốc phu nhân. Thế nhưng, vẫn là mong ngài có thể bỏ qua cho cô ta lần này.
Người đàn ông kh ủng bố trước mặt này là ai cơ chứ, là ai mà lại có thể khiến một ông lão đã bước sang tuổi sáu mươi lăm cũng phải cắn răng quỳ gối cầu xin tha thứ.
Tân Trịnh không dám đắc tội với Lục Nghị Phàm, mà ngay cả các quan chức cấp cao cũng như thế. Họ đều coi Lục Nghị Phàm giống như chúa sơn lâm, đắc tội anh thì chỉ có đường khuynh gia bại sản, tự tìm đến cái chết cho chính mình.
Mai Lạc sau một hồi khổ sở, cuối cùng cũng ngoi lên được thành bờ, nằm ngửa lên hồ thở không ra hơi. Cô ta có chết cũng không thể ngờ, Cửu Châu lại là phu nhân của vị Thống Đốc quân danh bất hư truyền kia. Càng nghĩ, Mai Lạc càng cảm thấy sợ hãi. Cái mạng quèn này của cô ta vừa thoát khỏi cửa tử đúng ba lần.
Trước hành động van xin khẩn khoản này của Tân Trịnh, Lục Nghị Phàm chỉ thờ ơ, nhìn vợ chồng ông ta bằng một nửa con mắt mà đáp:
- Tổng giám đốc Tân Trịnh nên biết cai quản chó cái của mình cho tốt, cấm cô ta từ giây phút này được phép sủa bậy trước mặt phu nhân của tôi.
- Vâng vâng, ngàn lần cảm ơn ngài đã bỏ qua!
Tân Trịnh cùng Ngô Vận liên tục mở miệng cảm ơn, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- Nghị Phàm!
Cửu Châu nhỏ nhẹ gọi anh. Anh nổi giận vì cô, dạy dỗ cho đám người hống hách kia một bài học, cũng là vì cô. Thâm tâm Cửu Châu hiện tại vô cùng bối rối và phức tạp.
Lục Nghị Phàm dùng tay vạch thử mí mắt của cô ra. Giác mạc của Cửu Châu vẫn còn đỏ, thỉnh thoảng nước mắt cay xè lại chảy ra.
Cửu Châu chớp chớp mắt nhìn anh. Đôi lông mi dài cong vút như cánh bướm khẽ động. Gương mặt Lục Nghị Phàm mỗi lúc một thêm siết gần cô hơn, đoạn anh há miệng, thổi nhẹ lên mắt Cửu Châu.
Khoảnh khắc này, cơ hồ như cô đang nằm mơ. Một giấc mộng xuân thật ấm áp!