Thế nào? Giống chứ? Lục Nghị Phàm vắt chân ngồi trên ghế, không quên đưa tay chỉ về phía Mận Đào và Chu Chương đang bị trói thẳng ở chính giữa nhà kho.
Tiếu Hàn Phong cong môi nhìn chằm chằm hai người họ, gật đầu khẳng định:
- Tuyệt! Giống hệt Cửu Châu.
Trên đời này chỉ được tồn tại một khuôn mặt, hai khuôn mặt giống nhau, ắt sẽ trở thành cái gai trong mắt.
Tiếu Hàn Phong vừa nói, vừa dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt nhem nhuốc của Mận Đào.
Phía bên trong tầng mắt sâu thẳm bất chợt lóe lên một tia thâm độc tột cùng.
Lục Nghị Phàm chợt cười, vươn vai ngồi dậy, sau đó bước thẳng ra bên ngoài, để mặc cho Tiếu Hàn Phong ở lại một mình trong đó.
Chỉ chưa đầy năm phút sau, anh bỗng nghe thấy tiếng hét thảm thương của Mận Đào vang lên.
Lục Nghị Phàm thở ra một hơi, cầm súng tùy ý bắn vào một thân cây gần đó.
Mùi thuốc súng hòa quyện trong không gian hăng hắc của cây cỏ, tạo thành thứ mùi gây nghiện kỳ lạ.
- Thống Đốc, có vẻ anh ta ra tay còn tàn độc hơn ngài!
La Vân Thiên đứng bên cạnh, nhẹ nhàng mở lời.
Lục Nghị Phàm thừa hiểu, con người của Tiếu Hàn Phong cũng không phải dạng dễ đối phó.
Mục đích anh ta tìm đến đây, đâu phải đơn giản chỉ vì muốn bảo vệ mẹ con Cửu Châu.
Anh thu súng, ném về phía La Vân Thiên:
- Thông tin thu thập được từ phía Mận Đào đã kiểm tra chính xác chưa?
La Vân Thiên vội vã gật đầu, khẳng định một cách đầy chắc chắn:
- Thưa Thống Đốc, chúng tôi đã có đủ bằng chứng để xác nhận thông tin cô ta cung cấp là đúng.
Tuy nhiên, đây mới chỉ giải quyết được một phần nhỏ trong vấn đề lớn.
Muốn bắt con cá to, chúng ta cần phải có thêm thời gian.
- Không sao! Gã muốn đứng trong bóng tối để điều khiển bổn Thống Đốc, hậu quả phải chịu chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn gã nghĩ.
Dứt lời, Lục Nghị Phàm mở cửa xe, lái thẳng một mạch về biệt phủ.
Khi anh về tới nơi, Cửu Châu cũng đã tỉnh, đang lúi húi dọn dẹp phòng khách.
Cô muốn tự tay làm việc, nếu không chỉ ngồi chơi không, chân tay Cửu Châu sẽ ngứa ngáy vô cùng.
- Em không ngủ thêm chút nữa!
Lục Nghị Phàm vòng tay ôm vợ, đôi môi cong nhẹ.
Cửu Châu cũng không đẩy anh ra, chỉ nở nụ cười dịu dàng:
- Cả đêm anh không về nhà, lại còn tiếp khách muộn.
Anh mới là người nên nghỉ ngơi chút đi.
Haaa.
.
.
Anh bật cười, dùng tay véo nhẹ mũi của cô:
- Anh giúp em giải quyết một số chuyện không đáng.
Đám tang ủa ông bà Cửu anh đã cử Trác Hiên đứng ra tổ chức toàn bộ.
Sau khi Cửu Mạn Linh làm tròn đạo hiếu xong, Ngọa Long sẽ áp giải cô ta vào tù.
Vừa nghe đến vấn đề này, cơ thể Cửu Châu có chút cứng ngắc lại.
Cô xoay người nhìn thẳng về phía anh, giọng nói có chút buồn bã:
- Gân chân của chị ta đã bị em cắt đứt.
Anh để chị ta đứng ra làm lễ, liệu có vấn đề gì không?
Lục Nghị Phàm hôn nhẹ lên má cô, sau đó bình thản nói:
- Tang lễ tổ chức vỏn vẹn trong buổi sáng hôm nay vì thi thể của vợ chồng ông Cửu cần phải được khám nghiệm gấp rút.
Châu, nếu em muốn đến, anh sẽ nhắc La Vân Thiên đưa em tới đó.
Cửu Châu gật đầu, sau đó bước lên phòng sửa soạn lại một chút.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, cuối cùng cô cũng dừng xe trước cổng nhà.
Từ phía ngoài cửa, một tầng dải lụa trắng đã được treo lên, vài người bạn hoặc họ hàng thân thích của nhà họ Cửu cũng đến thăm hỏi, ánh mắt kẻ nào người nấy đều đượm buồn.
Cửu Mạn Linh không thể đứng vững, phải ngồi trên xe lăn.
Bàn chân cô ta chỉ được băng bó sơ sài, miệng vết thương vẫn không ngừng rỉ máu.
Hai phía bên cánh trái, phải của Cửu Mạn Linh là Ngọa Long cùng La Sâm đích thân canh giữ, đợi sau khi tang gia xong xuôi, họ sẽ áp giải Cửu Mạn Linh về cục cảnh sát.
- Thống Đốc phu nhân!
Vừa trông thấy cô, La Sâm cùng Ngọa Long đã vội lên tiếng chào hỏi.
Người bối rối nhất lúc này chính là Ngọa Long.
Trong lần bắt giữ Cửu Châu khi trước, anh ta đã có những hành động và lời lẽ ngạo mạn, vô lễ với cô.
Tuy nhiên, may mắn cho Ngọa Long, Lục Nghị Phàm khinh thường không chấp.
Bởi vậy anh ta mới an toàn thoát chết được một mạng.
Cửu Mạn Linh nhìn Cửu Châu bằng ánh mắt sợ sệt, chỉ dám lướt qua em gái, sau đó cúi đầu đáp lễ từ những vị khách bên ngoài tới thăm.
Cửu Châu không nói không rằng, mặc trên mình áo tang, sau đó đứng sang phía bên trái bài vị, cùng Cửu Mạn Linh tiếp lễ.
Cô đã làm tròn trách nhiệm của một người con nuôi, được vợ chồng ông bà Cửu nuôi dưỡng mười tám năm.
Cho dù mục đích của họ là gì đi chăng nữa, người cũng đã chết, Cửu Châu cũng không muốn so đo làm gì nữa.
Sau khi đám tang được tiến hành xong xuôi, Ngọa Long đẩy xe lăn, chuẩn bị đưa Cửu Mạn Linh về cục.
Trước lúc lên xe, Cửu Mạn Linh đột ngột bật ngóc, hai bàn tay run rẩy che lên trước mặt, lắp bắp nói không nên lời:
- Cửu Châu, à không, Ngọc Bạch Bối, cảm ơn em vì đã đứng ra tổ chức đám tang cho cha mẹ.
Sau khi chị vào tù, mong em có thể đem tro cốt cha mẹ chôn cùng một mộ.
Xem như đây là điều cuối cùng chị cầu xin em!
Cửu Châu thở dài, khẽ gật đầu.
Không cần Cửu Mạn Linh nhắc, cô cũng sẽ làm thế.
Nhìn bóng dáng cô ta bị áp giải lên xe cảnh sát, trong thâm tâm Cửu Châu không ngừng sục sôi những suy nghĩ phức tạp.
Đến cuối cùng, Cửu Mạn Linh vẫn không thể xoay chuyển lại hiện thực được nữa.
Gián tiếp gi3t chết cha mẹ chỉ vì lòng tham ích kỷ, đây cũng là tội nghiệp mà cô ta phải còng lưng trả trong suốt phần đời còn lại.
Vì bản thân cũng đã thấm mệt, Cửu Châu cùng La Vân Thiên lập tức lên xe về biệt phủ.
La Vân Thiên đánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhàn nhạt hỏi thăm:
- Phu nhân cảm thấy thương hại Cửu Mạn Linh ư?
Nghe anh hỏi, Cửu Châu chỉ cong môi cười nhạt:
- Tội ác của Cửu Mạn Linh, không bao giờ tôi dung thứ.
Chỉ là tôi cảm thấy, hình phạt này dành cho cô ta, liệu đã đủ hay chưa?
La Vân Thiên sững sờ.
Thì ra, phu nhân và Thống Đốc của anh tính cách và phong thái làm việc tàn nhẫn giống hệt nhau.
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc.
Phía sau xe họ, một chiếc Lamborghini màu bạc đang không ngừng vặn tốc độ đuổi theo sát nút.
Kẻ ngồi trên xe, thỉnh thoảng lại ngân nga thứ giai điệu kì dị trong miệng.
Hình ảnh của buổi tối vài tháng trước, khi Cửu Châu đang say sưa nằm ngủ trên giường của Lục Nghị Phàm lại xuất hiện trong tư tưởng bi3n thái của y, khiến y phấn khích tới nỗi hai bàn tay không ngừng gõ gõ lên vô lăng.
"Tôi nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên chạm mặt nhau rồi, bé cưng!"
.