Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 149: Cái bẫy






Từ phía xa, Cửu Châu đã trông thấy nhà họ Cửu có chút gì đó bất thường. Khung cảnh yên tĩnh đến kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nhộn nhịp thường ngày.

- Cha mẹ, chị Mạn Linh!

Cửu Châu vừa kéo valy, vừa đẩy cửa bước vào. Phía trong nhà tối đen, đồ đạc bị ném bừa bãi, cốc chén vỡ tan, khung cảnh hết sức hoang tàn, đổ nát.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Cửu Châu có chút hoảng hốt, vội vàng đặt gọn valy vào cạnh cửa, sau đó lục tìm từng căn phòng.

Phòng ngủ của cô vẫn được giữ nguyên như khi Cửu Châu rời đi. Chỉ có điều, lâu lâu không được ai quét dọn, đồ đạc cũng đã phủi bụi nhiều.


- Cha mẹ, chị gái...

Cửu Châu liên tục cất giọng gọi, không quên bấm điện thoại liên lạc với Cửu Mạn Linh. Thế nhưng, điện thoại của Cửu Mạn Linh đã hoàn toàn tắt ngấm.

Không khí trong phòng hết sức mờ ám, khiến thâm tâm Cửu Châu có phần sợ hãi. Cô nhìn chằm chằm vào căn phòng của Cửu Thịnh, cảm thấy nơi này vô cùng kỳ quái. Phía bên phòng khách ngổn ngang, hỗn độn, vậy mà chỉ có duy nhất phòng ngủ của cha mẹ nuôi là gọn gàng, ngăn nắp, giống như đã được dọn dẹp sạch sẽ.

- Quái lạ! Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cửu Châu giật lùi ra phía sau, bất chợt, một bóng đen to lớn vụt qua ngoài cửa chính. Cô giật nảy mình, vơ vội con dao gọt hoa quả để trên cạnh bàn để phòng thân, sau đó lấy hết can đảm mà tiến về phía trước.

Cộp... cộp...

Tiếng nện giày của ai đó vang lên mỗi lúc một lớn. Trong căn nhà này, ngoại trừ Cửu Châu ra, nhất định còn có kẻ khác đang âm thầm theo dõi toàn bộ mọi nhất cử nhất động của cô. Y muốn trêu đùa cô, thử thách giới hạn kiên nhẫn cuối cùng của cô hay sao?

- Ai đó? Ra đây đi! Đừng có trốn chui trốn lủi như con chuột chết thế!

Cửu Châu nhếch miệng châm biếm, cẩn thẩn quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Không khí trong phòng lạnh lẽo, tựa như đang ngưng đọng hoàn toàn, thời gian dường như cũng đã chết yểu ngay từ giây phút Cửu Châu đặt chân vào đây.

Cô nắm chặt cán dao, một tay còn lại đặt nhẹ lên bụng, tiến về phía cửa ra vào hòng thoát ra khỏi căn nhà này trước. Hiện tại, Cửu Châu đang mang trong mình bảo bối nhỏ, nhất định cô không thể làm liều. Cách tốt nhất đó là cứ thoát ra khỏi đây đã, mọi chuyện còn lại sẽ nhờ Lục Nghị Phàm hỗ trợ sau.


Tuy nhiên, ngay khi Cửu Châu vừa cúi xuống kéo hành lý, bất ngờ cửa chính của căn nhà đột ngột đóng sầm lại.

Rầm!!!

Âm thanh khủng khiếp dội thẳng vào tai như xé nát toàn bộ màng nhĩ của Cửu Châu, làm cô giật nảy mình, tựa lưng vào thành cửa mà thở hổn hển.

Cửu Mạn Linh nói mẹ nuôi gặp tai nạn đã mất. Thế nhưng khi Cửu Châu trở về lại không tổ chức lễ tang. Chắc chắn đây là âm mưu của cô ta!

Cửu Châu lao đến bên cửa, dùng toàn bộ sức lực mà kéo mạnh ổ khóa. Thế nhưng cánh cửa như đã bị chèn vật nặng, dù cô có làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào mở được ra bên ngoài. Cô đưa tay quệt mồ hôi, bấm số của Lục Nghị Phàm gọi cho anh. Đầu dây bên kia vẫn truyền tới tràng âm thanh tút... tút dài đằng đẵng. Ngay cả số máy của Trác Hiên và La Vân Thiên cũng đều không gọi được.

Cửu Châu vò đầu bứt tai, lao lên tầng hai, dự định sẽ theo đường cửa sổ để mà trốn thoát. Rất may cho cô, cửa sổ phòng Cửu Châu được làm từ loại kính tự động, có thể kéo ra, kéo vào mà không gây bất kỳ hề hấn gì.

Cửu Châu mừng rỡ, vươn tay kéo thử cánh cửa.

Roẹt!!!

Bàn tay Cửu Châu vừa tiếp xúc với kính cửa, lập tức một luồng điện nhỏ chạy thẳng vào các đầu ngón tay của cô, làm Cửu Châu giật bắn mình, ngã ngửa ra ga giường, ngất lịm.

Luồng điện này tuy không làm chết người, thế nhưng sẽ khiến nạn nhân bị kích điện bất ngờ, gây ra hiện tượng giật nhẹ. Nạn nhân sẽ tức khắc chìm vào hôn mê.


Hửm!!!

- Bảo bối nhỏ, ngoan, em phải thật ngoan. Vì anh thương em nên đành phải làm thế này. Bạch Bối, chờ khi em ra tù, Lục Nghị Phàm cũng đã thân tàn ma dại. Không bao lâu nữa em sẽ thuộc về riêng anh thôi. Hê... hê...

Gã đàn ông đưa tay xoa nhẹ lên đôi gò má trắng mịn của Cửu Châu, khóe môi cong lên đầy sung sướng. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, sau đó bước thẳng ra bên ngoài.

"Một con sói nhỏ, yêu thương và chăm sóc em. Con cừu non ngây thơ của anh, em chính là miếng mồi ngon, chỉ thuộc về riêng anh!"

Hắn vừa đi vừa ngân nga trong miệng một thứ giai điệu quái dị.

Người phụ nữ đặc biệt này, nhất định phải là của hắn!