Cạch... cạch...
Âm thanh gõ bàn phím càng lúc càng trở nên gấp gáp hơn. Hai người đàn ông dính chặt mắt trên màn hình máy tính. Dường như mồ hôi lạnh đang dần dần chảy ướt đầm lưng áo Trì Mặc. Ông chủ lớn của anh ta đang đang có mặt tại đây, hơn nữa thời gian cho Trì Mặc chỉ có năm phút. Có thể coi năm phút này chính là thời khắc sinh tử.
- Thống... Thống Đốc... đã khôi phục xong toàn bộ dữ liệu rồi ạ!
Trì Mặc thở phào một hơi, đưa tay quệt ngang mồ hôi trên trán.
- Tốt!
Lục Nghị Phàm không nhìn Trì Mặc, chỉ lạnh nhạt buông ra một câu ngắn gọn. Sau khi thực hiện một vài thao tác, cuối cùng màn hình camera cũng dần được hiển thị rõ ràng.
Ngay khi trông thấy toàn bộ sự việc diễn ra trên camera, hai mắt Lục Nghị Phàm dần dần nhíu chặt, toàn thân bất giác cứng đờ. Hình ảnh Cửu Châu và ông lão Lục Nghị đang cùng nhau quỳ rạp dưới đất đập vào mắt anh một cách rõ ràng. Cuộc trò chuyện của họ, Lục Nghị Phàm đều nghe thấy rõ.
Rầm!!!
Bàn phím máy tính bị nắm đấm của anh đập vỡ tan tành, mảnh nhựa sắc cứa một đường dài vào lòng bàn tay anh. Vậy mà Lục Nghị Phàm cũng không còn cảm thấy đau đớn.
Trì Mặc đứng bên cạnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù Diêu Dung và ông lão Lục là vợ chồng, thế nhưng đã từ lâu, hai người đã không còn ngủ chung nữa. Lần này, một phần là vì lo cho sức khỏe của Lục Nghị Phàm, một phần cũng vì muốn cải tạo và dọn dẹp lại biệt phủ Thống Đốc, cho nên cả hai người họ mới quyết định ở lại đây lâu dài.
Ông lão Lục Nghị nằm nghiêng người trên chiếc giường lớn, hơi thở đều đều phát ra. Từ trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt già nua, nhăn nheo của ông ta hiện lên trông đầy ma mị và toan tính.
Cạch...
Cánh cửa phòng ngủ trực tiếp được đẩy mạnh ra. Chiếc xe lăn nhẹ nhàng chuyển động, tiến gần đến sát bên giường của ông lão Lục.
Hửm!!!
Thứ cảm giác mát lạnh tỏa ra từ họng súng, chạm lên huyệt thái dương của ông ta, làm cho Lục Nghị mở choàng mắt tỉnh lại.
- Con... con muốn gi3t chết chính cha ruột của mình ư?
Lục Nghị Phàm nhìn cha bằng đôi mắt lạnh tanh, khóe môi cong nhẹ. Đầu ngón tay anh siết chặt cò súng, thái độ bình thản, dửng dưng như đang nhìn người xa lạ.
- Con sẽ không giết cha! Cha thừa biết điều đó!
Ngừng một lát, anh tiếp tục cười khẩy:
- Thế nhưng, cha đã động tới người phụ nữ của con. Cha nói, con phải làm thế nào đây?!!!
Ông Lục Nghị cũng không hề sợ hãi, chậm chạp ngồi dậy, tựa lưng lên thành giường. Ông ta đã nuôi dưỡng Lục Nghị Phàm ba mươi năm. Ba mươi năm đó, Lục Nghị thừa hiểu tính cách của người con trai này. Cương nhu mâu thuẫn, đối nghịch đan xen nhau, bên trong con người tàn nhẫn này vẫn còn ẩn hiện một tầng lớp tính cách hoàn toàn trái ngược khác.
- Nghị Phàm, đàn bà trên đời này không thiếu. Cớ vì sao con lại nhất quyết đâm đầu vào cô ta?
- Chỉ vì Cửu Châu là Ngọc Bạch Bối, con gái của Ngọc Diên Hinh?
Lục Nghị Phàm cười nhạt, chậm rãi buông ra từng câu, từng chữ. Câu nói thẳng thắn này của anh khiến ông lão Lục giật mình sững sờ, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào đứa con trai út.
Thì ra, bí mật tội ác bao năm qua mà ông ta ngỡ rằng đã được chôn vùi hoàn toàn, cuối cùng cũng bị phơi bày trước mắt con trai.
Lục Nghị Phàm thu lại súng, khóe môi cong lên đầy thách thức:
- Cho dù Cửu Châu có là ai đi chăng nữa, cô ấy vẫn chỉ là vợ con, là người sinh cháu nối dõi cho cha. Cha nghe cho kỹ đây, nếu không tìm được Cửu Châu trở về, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với toàn bộ Lục gia!!!