Ông lão Lục Nghị nhất định không chịu đứng lên, hết mực quỳ xuống trước mặt Cửu Châu mà ép cô ký đơn ly hôn cho bằng được. Nhất ngôn xuất tiết, khó lòng xoay chuyển.
Phịch!
Cửu Châu cũng không phải yếu đuối giống như những thiếu nữ khác, nếu gặp phải tình huống khó xử này ắt sẽ khóc lóc đồng ý.
Hành động của Cửu Châu khiến ông lão Lục Nghị cùng Diêu Dung bỗng chốc cứng họng. Cô đang quỳ trước mặt ông ta, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
- Thưa cha! Để cha quỳ trước mặt con dâu, đây là tội bất hiếu. Con quả thực không dám! Nếu cha không đứng lên, con cũng không đứng.
Trước những lời lẽ sắc bén này của Cửu Châu, ông lão Lục tức đến hai mắt long sòng sọc. Ông ta thừa hiểu, nếu còn tiếp tục đối khẩu nhau như thế này, chắc chắn mục đích cuối cùng sẽ không đạt được.
Nghĩ vậy, ông ta bèn nhờ Diêu Dung đỡ lại ngồi trên ghế, hừ lạnh nhìn về phía Cửu Châu mà nói:
- Thôi được. Tôi sẽ không ép cô nữa. Phiền cô cùng ngũ phu nhân đi ra ngoài QinMark, sắm một chút đồ tẩm bổ cho Nghị Phàm. Thằng bé cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài.
Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Cửu Châu bỗng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Ít ra thì trong thời gian Lục Nghị Phàm cần người chăm sóc, cô vẫn sẽ luôn được ở bên cạnh anh.
Trước khi cùng Diêu Dung ra ngoài, Cửu Châu còn không quên bước lên phòng ngó qua Lục Nghị Phàm một chút. Nhìn anh ngủ say trên giường, gương mặt thanh tịnh yên bình, trong lòng Cửu Châu cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên má anh, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán.
- Vợ à, em thừa lúc chồng mình ngủ mà chiếm tiện nghi, như vậy là không ngoan một chút nào đâu nhé!
Lục Nghị Phàm đã tỉnh, đưa tay ôm vòng qua người vợ, thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô lúc này đang đỏ ửng cả lên.
Cửu Châu nở nụ cười ngây ngốc, tiện tay đấm lên bụng anh, bĩu môi châm chọc:
- Trên người anh còn có chỗ nào mà em chưa được thấy nữa hay không?
Hai người cùng phá lên cười đầy vui vẻ. Thời khắc hạnh phúc này, cả cô và anh đều không muốn biến mất. Từ ghét hóa yêu, từ hận hóa thương. Thương và yêu đến khắc cốt ghi tâm.
- Em muốn đi đâu sao vợ yêu?
Nhìn Cửu Châu chỉnh lại quần áo, Lục Nghị Phàm có chút thắc mắc, hơi nghiêng nghiêng đầu mà hỏi. Cửu Châu vừa toan trả lời, bỗng dưng cảm thấy cổ họng có chút gì đó khó chịu. Thứ cảm giác buồn nôn không ngừng cuộn trào trong dạ dày của cô, làm cô không nhịn nổi mà ôm miệng nôn ra một chút dịch vị.
Ọe...
Ọe...
- Cửu Châu, em thấy khó chịu chỗ nào ư?
Lục Nghị Phàm hết sức lo lắng, nhất thời quên mất chân phải đang bị gãy, nhảy phốc xuống giường hòng đỡ lấy Cửu Châu. Lập tức, cơn đau ở chân khiến anh phải nhăn mặt kêu lớn, cả người ngã gục xuống dưới đất.
Cửu Châu sau khi nôn ra được một chút, cơn khó chịu trong bụng cũng đã tạm thời dịu lại. Nhìn thấy anh ngã sõng soài dưới đất, cô không kìm được mà phì cười.
- Em không sao cả. Chỉ là em thấy có chút khó chịu mà thôi.
- Em có thể quan tâm đ ến bản thân mình hơn một chút được không?
Lục Nghị Phàm được Cửu Châu đỡ lại lên giường, vẫn không ngừng đưa tay xoa xoa lưng cho vợ. Cửu Châu cũng không hiểu vì sao, hành động này của anh luôn khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cô đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn cùng Diêu Dung. Do vậy, Cửu Châu chỉ kịp vẫy tay tạm biệt anh, hẹn chút nữa sẽ quay lại.
- Châu!
Trước khi bóng dáng nhỏ bé của Cửu Châu khuất sau cánh cửa, Lục Nghị Phàm bất ngờ gọi cô lại. Cửu Châu nghiêng người nhìn anh, cười nhẹ đáp:
- Anh gọi em ư?
Đôi mắt anh bỗng chốc trở nên vô cùng ấm áp, giọng nói ôn nhu, tràn ngập sự yêu thương:
- Châu, Anh thương em!
Diêu Dung mặc dù không muốn, nhưng lão gia đã ra lệnh, bà ta đành phải cắn răng chấp thuận. Ngồi trên xe, Diêu Dung tuyệt nhiên không nói bất kỳ một lời nào với cô cả. Đối với bà, người con gái này không hề xứng đáng làm con dâu Lục gia. Con trai bà xuất thân cao quý, danh vị vang dội như thế, vì sao lại ngu ngốc tới nỗi cắm đầu cắm cổ vào Cửu Châu.
Vì Cửu Châu chỉ đến QinMark đúng một lần, thế nên cô không nhớ rõ đường. Diêu Dung càng đánh lái càng xa, dần dần phóng khỏi trung tâm thành phố. Những tòa nhà cao tầng, những con người mưu sinh nườm nượp cũng đang dần dần khuất dạng.
Đến lúc này, Cửu Châu mới cảm thấy có chút gì đó không được đúng cho lắm. Cô vừa định mở miệng hỏi Diêu Dung liền trông thấy phía trước có ba chiếc xe bán tải khác đang đứng chờ sẵn.
Một cảm giác lạnh buốt sống lưng lập tức chạy dài trong từng mạch máu của cô.
- Phu nhân, chúng ta đang đi đâu thế này?
Diêu Dung không nhìn cô, chỉ nhếch miệng cười khẩy:
- Tôi đưa cô trở về nơi vốn dĩ thuộc về cô!