Cộc... cộc...
- Kẻ nào ở ngoài kia?
Từ phía trong căn phòng xa hoa, một giọng nói trầm khàn vang lên, có chút phần bực bội. Triển Chúc ngồi dài trên ghế, chiếc áo sơ mi màu trắng bị cởi phanh cúc áo, miệng vẫn còn nhai kẹo cao su.
Cửa được đẩy ra, ngay khi ánh mắt hắn chạm tới người vừa bước vào, hai mắt lập tức sáng như đèn pha.
Cửu Châu e ngại đứng nép vào một bên góc tường, đôi mắt trong veo ướt át, không dám nhìn thẳng về phía Triển Chúc. Thái độ ngại ngùng, sợ sệt này của cô khiến Triển Chúc vô cùng hứng thú.
Hắn đứng bật dậy, hai tay chắp ra sau hông, lò dò bước về phía cô mà cười đểu:
- Em gái có vào lộn phòng hay không?
Cửu Châu ngước mắt lên nhìn hắn, cắn cắn môi đáp:
- Anh... anh có phải là Triển Chúc, giám đốc điều hành Losey không ạ?
Triển Chúc lập tức gật đầu, thuận tiện đưa mũi cúi sát xuống người Cửu Châu, hít một hơi thật sâu.
Chậc!
Thơm quá!
- Nói đi, em tìm gặp tôi có việc gì?
- Chuyện là thế này...
Cửu Châu ấp úng, không nói hết câu. Mãi một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh, ngây ngô nhìn hắn, gương mặt đẫm lệ:
- Gia đình em đang nợ người ta một số tiền rất lớn, không có khả năng chi trả. Vì vậy, em nghe nói bên anh có cả dịch vụ cho vay nặng lãi nữa. Em muốn...
Ồ!
Khuôn mặt Triển Chúc lập tức giãn ra. Chưa cần nghe cô gái bé nhỏ này nói hết câu, hắn đã lập tức hiểu ra vấn đề. Đàn bà qua tay hắn không thể nào đếm xuể. Tuy nhiên, mỹ nhân xinh đẹp đến mức động lòng người như thế này, đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc.
Triển Chúc đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Cửu Châu, ghé môi thì thầm bên tai cô mà đáp gọn lỏn:
- Muốn vay tiền của tôi, em phải là gái hư!
Tại khách sạn A, nằm cách Losey không xa...
Triển Chúc trên người chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm mỏng, nằm duỗi dài trên giường lớn, phóng tầm mắt khả ố về phía nhà tắm. Tiếng nước chảy róc rách khiến d*c vọng trong người gã dâng trào mãnh liệt.
Căn phòng khách sạn xa hoa, ánh đèn leon vàng dịu, mùi thơm ngọt ngào phảng phất trong không gian, mỹ nữ yêu kiều thoát y trong nhà tắm,... Toàn bộ cảnh tượng ướt át này làm cho Triển Chúc không thể chờ thêm được nữa.
Hắn sốt ruột gọi vọng lại về phía nhà tắm:
- Người đẹp sắp xong chưa?
Không có tiếng trả lời. Lòng Triển Chúc nóng như lửa. Hắn toan ngồi dậy bước về phía phòng tắm thì Cửu Châu đã đẩy cửa bước ra. Mái tóc dài của cô vẫn còn ướt, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống khuôn ngực trắng nõn, nảy lửa càng thêm quyến rũ gấp bội phần.
Cô mặc chiếc áo choàng tắm mỏng màu trắng, từng đường cong lấp ló phía sau tà áo, mùi sữa tắm hương hoa hồng phảng phất bay trong không gian cô tịch.
Nhìn gương mặt thất thần đến ngây dại của Triển Chúc, Cửu Châu khẽ cong môi cười thầm:
- Nào, nằm úp xuống đi. Để em giúp anh massage cơ thể.
Được người đẹp đích thân mở lời khi3u gợi, còn gì sung sướng hơn thế nữa. Triển Chúc không nghĩ gì nhiều, xoay người nằm bò lên trên đệm, cười đến nỗi híp hết cả hai mắt lại:
- Mạnh vào nhé. Anh không thích nhẹ nhàng đâu. Nếu hôm nay em làm cho anh sung sướng, chắc chắn em sẽ không phải trả bất kỳ một đồng lãi nào.
Cửu Châu bước lên trên giường, bình thản ngồi lên lưng Triển Chúc. Triển Chúc lim dim đôi mắt, tận hưởng lớp da thịt mềm mại đang cọ sát, dính chặt trên mông của hắn, lại còn cả thứ cảm giác sảng khoái khi được cô massage trên lưng. Tất cả kết hợp với nhau thật tuyệt vời.
Chà chà, hoàn cảnh này được gọi là gì nhỉ?
- Phải rồi. Mạnh nữa lên, mạnh nữa lên!
Miệng hắn liên tục giục giã, sung sướng tới nỗi không kìm được mà r3n rỉ trong miệng.
Cửu Châu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang nằm úp dưới thân, chậm rãi thu bàn tay phải về, đoạn thò vào bên trong bụng áo, lạnh lùng rút ra một con dao găm sắc lạnh mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu đanh lại. Nét tàn độc đến mức kinh hoảng ẩn hiện rõ ràng trong khóe mắt. Giờ phút này, Cửu Châu không còn thiết gì nữa. Nếu như người nhà họ Lục đã muốn chôn vùi sự việc đau lòng của Lục Nghị Phàm, vậy thì cô sẽ thay anh trừng trị đám người coi trời bằng vung này.
Tùy tiện thông đồng với nhau giết người, chúng coi mạng đồng loại như cỏ rác. Lũ khốn này, chính là thứ súc sinh nghiệt ngã.
Phập!!!
Một nhát dao lạnh lùng đâm thật mạnh xuống.
Cơn đau tê buốt ở lòng bàn tay phải khiến Triển Chúc giật mình mở choàng hai mắt, tròng mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình.
Một con dao lười dài đang đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn, máu tươi tuôn trào như xối, thấm đỏ cả ga trải giường.
- Ả đàn bà chó chết!
Triển Chúc gào lớn, cơn đau tê buốt ở lòng bàn tay làm hắn rú lên ầm ĩ. Hắn lật mạnh người trở lại, vung chân đạp thẳng về phía Cửu Châu.
- Đồ đi3m! Tao gi3t chết mày!!!