Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 20: Giải mã




Một tên tội phạm truy nã đã lẩn trốn xuống Vũng Tàu. Hôm nay, tôi phối hợp cùng với đội cảnh sát truy bắt tội phạm truy nã cùng nhau hợp tác để truy bắt hắn. Vốn tôi được mời đi lần này bởi vì tôi là người đã bắt hắn trong một vụ án mạng mà hắn gây ra tại thành phố Hồ Chí Minh.

Sau khi ra tù, hắn tiếp tục gây án và bốc hơi ngay tức khắc. Cảnh sát nhanh chóng khoanh vùng được nghi phạm và xác định thủ phạm là hắn, một con người từng có nhiều tiền án tiền sự về tội cướp của giết người. Am hiểu tường tận về con người và gia cảnh hắn, Tôi nhanh chóng tham gia chiến dịch truy bắt. Các trinh sát nhận được tin hắn ta đang lẩn trốn tại quê nhà nên nhanh chóng triển khai lực lượng vây bắt.

Phối hợp với công an thành phố Vũng Tàu. Các trinh xác đã xác định được vị trí của hắn. Hiện hắn đang lẩn trốn tại một nhà nghỉ trong thành phố.

Một lực lượng cảnh sát đẩy gậy leo tường lên tầng hai và một lực lượng ập vào phía cửa chính nhưng không ai ngờ rằng hắn đang có con tin.

Hắn đã gọi một ả đào trong đường dây gái gọi vào để thỏa mãn dục vọng. Thế nhưng khi cảnh sát ập vào cô ta lại là lá chắn cho hắn.

Sau một hồi thuyết phục không làm hắn lay động, một cảnh sát cơ động phía sau lưng hắn đã trèo lên bằng cách đẩy gậy đã phá cửa kính xông vào.

Quá bất ngờ vì có người phía sau, hắn không kịp trở tay. Tôi xông lên cầm lấy con dao rồi kéo con tin ra, các chiến sĩ đồng thời ập tới bắt lấy hắn. Và một chiếc bốn bánh đang chờ sẵn đưa hắn về trại giam ngay lập tức.

Sau khi xong việc, tôi không về cùng các đồng nghiệp mà đến thăm một nơi. Nơi vợ tôi đã từng sống và lớn lên. Một nhà thờ lớn kiêm luôn nhiệm vụ nuôi dạy các trẻ mồ côi nằm trong trung tâm thành phố Vũng Tàu. Nơi mà tôi chưa được một lần ghé thăm.

Lần tìm theo địa chỉ tôi đến trước một nhà thờ lớn được bao bọc xung quanh bởi những bức tường khá cao.

Ở đây như một trại trẻ mồ côi cỡ nhỏ có vốn đầu tư ở nước ngoài. Đa số trẻ em ở đây lớn lên đều buộc phải theo đạo. Vì vậy, nhìn bề ngoài có thể thấy đây như là một hành động từ thiện nhưng bên trong lại là một hành động lôi kéo người theo đạo của giáo hội tin lành. Đây là một giáo hội tin lành chứ không phải thiên chúa giáo.

Dựng xe trước cổng. Tôi tiến lại ngay trước cửa người bảo vệ rồi lấy gói Craven ra mời ông ta.

- Vâng cảm ơn.

Ông ta rút điếu thuốc. Tôi lấy bật lửa mồi thuốc cho ông ta xong sau đó mới tới lượt mình.

- Bác làm ở đây lâu chưa? –Tôi hỏi.

- Cũng đã được 10 năm rồi. –Ông ta phì phèo hơi thuốc.

Nếu chỉ mới 10 năm chắc ông ta sẽ không gặp được vợ tôi, vì cô đã rời khỏi đây khi đủ 18 tuổi rồi. Nhưng biết đâu được có thể vợ tôi thường xuyên về đây, tôi thử vận may.

- Bác có biết cô gái này không. –Vừa nói tôi vừa lấy tấm ảnh của vợ mình ra.

Sau một hồi ngắm nghía bức ảnh, ông nói. –Cô gái này mấy tháng trước có tới đây. Tôi rất nhớ vì lúc đó cô ấy rất vội vã còn làm rơi cả cái thẻ chứng minh thư. Tôi chờ cô ấy ra khỏi cổng rồi trả lại cô ấy còn hậu tạ tiền uống nước nữa nhưng tôi từ chối không nhận.

- Vậy ạ. –Tôi suy nghĩ. –Cô ấy rất vội vã sao ạ.

Ông lão không cần suy nghĩ trả lời rất nhanh. –Đúng vậy, cô ấy cứ ngó tới ngó lui như sợ người ta theo dõi rồi đi rất nhanh. Mà cậu hỏi có việc gì không?

Vốn thường phải nói dối để lừa mấy tên tội phạm vào bẫy, tôi trả lời ngay.

- Dạ, cô ấy vốn là bạn học của cháu nhưng mấy ngày gần đây mất tích không rõ lí do nên cháu tìm giúp thôi ạ.

Ông lão bão vệ đã già, ông rít điếu thuốc rồi nói. –Con bé mất tích khi nào?

- Dạ, ba tháng trước ạ.

- Vậy thì có thể tôi không giúp được gì rồi, vì cô ấy đến đây cũng phải 5 hay 6 tháng trước gì đó.

- Vâng cảm ơn bác ạ. –Tôi rít hơi thuốc rồi nói. –Bác có biết cô ấy đến đây làm gì không ạ?

Ông lão nhìn vào trong nhà thờ rồi trả lời. –Có thể đến để gặp các sơ, thường thì các đứa bé lớn lên ở đây sau khi trưởng thành đều quay lại thăm các sơ cả.

- Vậy các sơ ở đâu vậy bác?

Ông lão nhìn đồng hồ rồi chỉ tay vào sau nhà thờ. –Thường thì giờ này các sơ ở trong khu nhà quản lí phía sau nhà thờ đấy.

- Cảm ơn bác.

Biết ông không thể giúp gì hơn, tôi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi đi thẳng vào trong.

Đi ngang qua nhà thờ, tôi thấy nhiều đứa trẻ đang đứng bên trong chuẩn bị làm lễ gì đó dưới sự chỉ đạo của một vị sơ đứng tuổi.

Tôi đi thẳng ra sau. Một loạt phòng ngủ và nhà ăn, có lẽ nơi đây là nơi sinh hoạt của mấy đứa trẻ này.

Tôi tiến vào căn phòng đầu tiên mà tôi nghĩ là phòng quản lí. Bên trong, ba người phụ nữ lớn tuổi trong bộ quần áo của tu viện đang ngồi trước bàn làm việc. Tôi tiến lại người phụ nữ trung niên ngồi ở giữa.

- Chào sơ.

- Chào con, mời con ngồi. –Vừa nói bà vừa chỉ vào cái ghế đặt trước mặt.

Tôi ngồi xuống.

- Không biết con tìm ai?

- Con tìm người quản lí trẻ mồ côi ở đây thưa sơ? –Tôi tỏ vẻ điềm đạm.

- Là ta đây. –Bà nói và lấy tay chỉ vào ngực mình. –Con tìm ta có việc gì?

- Con tìm sơ vì một người. – Tôi lấy tấm ảnh vợ anh trong túi áo. –Thưa sơ, con muốn biết về người này ạ?

- Ta là người quản lí chính ở đây, nhưng nếu con muốn biết tường tận về cô gái này, ta có thể giúp con. –Cô gái này tên là gì?

- Mai Thi, thưa sơ. Cô ấy sinh năm 1986. Nguyễn Thị Mai Thi thưa sơ. –Tôi nói với vẻ hơi nóng vội.

- Con chờ ta một chút.

Bà quay về cái máy tính để trước mặt rồi tra cứu gì đó. Tôi thấy trong lòng nóng như lửa đốt khi phải chờ đợi. Với tôi, chờ đợi như vậy là quá đủ rồi. Đang mải suy ngẫm về cô, tiếng bà làm tôi giật mình.

- Tìm ra rồi, nếu con muốn biết về cô ấy thì đi theo ta.

Nói đoạn bà đứng dậy bước đi, tôi cũng bước theo sau. Đi qua mấy căn phòng ngủ tập thể nhỏ, tôi thấy nơi đây giống kí túc xá mà mình đã từng học tại học viện cảnh sát.

Qua gian nhà này, một gian nhà khá lớn hiện ra. Tôi nhận ra đây là các phòng học. Đi qua các phòng học, mỗi phòng là một sơ đang giảng dạy cho khoảng 20 đến 25 em học sinh.

Bổng sơ dừng lại và đứng trước một căn phòng nhỏ. Một người phụ nữ khác trong trang phục tu sĩ đang tiến về phía chúng tôi. Bà nhìn cũng hàng năm mươi tuổi, khuôn mặt già để lộ nhiều nếp nhăn.

- Chào sơ. –Người phụ nữ nói.

Sơ gật đầu rồi quay lại nói với tôi.

- Ở đây, mỗi sơ quản lí một vài đứa trẻ, vì vậy nếu con muốn biết rõ hơn thì hãy hỏi sơ Thủy đây. –Vừa nói bà vừa chỉ vào người phụ nữ. –Sơ là người quản lí của Mai Thi.

Nói đoạn bà quay sang sơ Thủy. – Cậu thanh niên này muốn hỏi về Mai Thi, sơ hãy tiếp chuyện cậu ấy nhé. –Nói rồi bà quay đi.

- Chào sơ. –Tôi nói.

- Chào con! Chúng ta ra ngoài đi.

Vừa nói tôi bước ra ngoài theo sau sơ và đi dạo trước sân lớp học. Trước khi đi sơ còn không quên dặn dò mấy đứa nhỏ phải giữ trật tự trong lớp.

- Không biết con tìm ta có chuyện gì? –Vừa sải bước trên sân sơ vừa nói.

- Con là chồng của Mai Thi, con muốn biết lâu nay cô ấy có hay về đây thăm sơ không ạ?

Dường như đã quá quen thuộc với vợ tôi, sơ nói không cần suy nghĩ.

- Thỉnh thoảng, một năm có khi hai ba lần, con bé có hiếu lắm.

- Vâng, vậy cô ấy có nói gì về con không ạ?

- Ta không thấy nó hay nhắc đến lắm, không biết dạo này con bé sao rồi?

- Cô ấy mất rồi ạ. –Tôi điềm nhiên trả lời.

- Tại sao vậy? –Bà ngạc nhiên hỏi.

- Cô ấy bị giết ạ và con đang đi tìm kẻ sát nhân ấy.

Sơ quay qua nhìn tôi.

- Vậy con tìm ta để…

- Con muốn biết một số thông tin thôi ạ, không phiền sơ chứ.

- A, không hề. –Hai người vẫn rải bước trên con đương bê tông.

- Trước đây, cô ấy có hay giao tiếp với ai không ạ, như người lạ chẳng hạn.

- Vì chuyện cũng cách đây mười mấy năm rồi nên sơ cũng không nhớ nữa nhưng mấy năm gần đây về thăm sơ nó chỉ về có một mình thôi.

- Vậy lần cuối cùng cô ấy về đây là khi nào ạ?

Sơ suy nghĩ đôi chút rồi nói. –Khoảng 5 hay 6 tháng gì đó rồi từ đó tới nay không thấy nữa.

- Vậy cô ấy có biểu hiện gì lạ trong lần gặp cuối cùng ấy không thưa sơ? –Tôi hỏi.

Rồi cả hai cùng ngồi xuống trước một ghế đá trước sân, bà nói.

- Lần đó trông Thi rất không bình thường, nó có vẻ như rất nôn vội và sợ hãi.

Tôi vẫn nhìn vào không gian, hình bóng vợ tôi như hiện lại. Nụ cười tươi của cô luôn hiện rõ trong tâm trí tôi.

- Vậy cô ấy về rồi đi ngay hay sao ạ?

- Nó chỉ đưa ta một thứ rồi đi ngay. Nó nói nếu chồng nó đến tìm nó thì hãy đưa lại cho cậu ta. Tuyệt đối không được giao cho ai khác nếu như nó không quay lại nữa.

- Con ư? –Tôi nói lớn vì hơi bất ngờ.

- Đúng vậy. Nhưng tôi làm sao xác nhận được cậu chính là chồng nó.

Tôi đứng dậy rút cái ví da ra lần tìm trong đó nhưng tôi chợt nhớ ra là mình đã để tấm giấy chứng nhận đăng kí kết hôn ở nhà.

- Con để giấy chứng nhận đăng kí kết hôn ở nhà rồi thưa sơ. –Ngập ngừng thấy sơ không tin mình, tôi nói tiếp. –Nhưng con có cái này.

Tôi rút tấm thẻ nghành màu đỏ ra đưa cho bà coi. Suy nghĩ trong chốc lát, bà đứng dậy. –Đi theo ta, ta tin con.

Tôi đứng dậy rồi rải bước theo bà vào một căn phòng nhỏ cạnh khu sinh hoạt, dường như dãy này là chổ ở của các sơ. Vì phép lịch sự tôi đứng chờ ở cửa trong phút chốc. Bà ra và đưa cho tôi một cái bì thư. –Nó đây.

- Vâng, cảm ơn sơ.

Tôi nói rồi xin phép ra về.

***

Ngồi trong phòng khách, Phát đang vắt óc suy nghĩ về đoạn mật mã. Trên bàn, trên sàn nhà hàng loạt giấy tờ được bày ra trông rất bừa bộn. Nhìn anh giống như một nhà bác học đầu tóc rối xù đang cố tìm ra những phát minh mới cho xã hội loại người. Phát nghiêng mình xuống cái ghế sô pha và đưa tờ giấy lên cao. Anh nhìn vào những ô chữ đã được mã hóa nhiều lần, thế nhưng con số mà anh mong muốn hoặc những con số quen thuộc vẫn chưa hiện ra.

Chợt nhận ra điều gì đó. Anh bật dậy tìm cây bút chì đang để trên bàn. Rồi nhẩm nhẩm tính toán gì đó anh ghi lại trong tờ giấy rồi bật máy tính vào trang google dịch. Để chế độ phát hiện ngôn ngữ, anh tìm chữ “Mani”. Rồi anh chạy lại bàn tiếp tục ghi chép. Anh lôi hết đống giấy tờ lại cái máy tính rồi tiếp tục công việc.

Sau mấy tiếng mệt mỏi, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Sơn.

- A lô, Sơn nghe đây. –Giọng nói bình thản phát ra từ đầu dây bên kia.

Phát nằm dài ra chiếc ghế trưởng kỉ trong phòng khách. – Tôi đã giải ra đoạn mật mã rồi.

- Thật sao, là gì vậy?

- Anh đang ở đâu? –Phát nói.

- Ở nhà, mật mã là gì? –Sơn nói.

- Anh ở đó tôi sẽ xuống ngay. Nhớ đừng báo cho ai.

Nói đoạn Phát tắt máy rồi bước về phòng lấy cái áo khoác. Khoác vội cái áo, Phát chạy như bay ra ga ra rồi ngồi lên chiếc roll-royce. Anh rút điện thoại ra rồi gọi cho một người khác nữa.

***

Cùng lúc đó.

Kì đang ngồi một mình trong quán “Opportunità”, hôm nay nó định rủ Liêm đến đây cùng với nó nhưng anh nói là có việc bận phải đi Vũng Tàu, thế là giờ này nó phải ngồi một mình với cái máy tính và đống giấy vụn đang vươn vãi đầy bàn. Li cà phê thứ hai mà nó gọi cũng đã cạn đi hơn một nữa.

Đống giấy trên bàn còn ghi lại các dòng chữ.

1010.5.99A.XXX.99.77A

3.A.99A.X.X.1010.A

66A.A.77.9

4.9.JJ.(…)

Rồi những biến tướng của nó. Cả quyển vở đều ngoằn ngèo các kí tự mà nó giải được.

Đang suy nghĩ bỗng điện thoại của nó vang lên. Màn hình hiện lên dòng chữ “chín cò”.

“Chín cò” vốn là một thằng bạn của nó hồi trước hay lôi kéo nó vào mấy trò cờ bạc và thuốc lắc. Thấy số thằng này nó bấm ngay nút tắt.

Đang tập trung giải mã bổng điện thoại lại reo vang. Nhìn màn hình điện thoại nó thấy vẫn hiện lên chữ “chín cò”.

Tức tối, nó chụp ngay cái điện thoại định chửi thằng bạn nhưng thằng bạn nó còn nhanh nhạy hơn cả nó.

Bạn nó cướp lời. –Mười ba lá(1) ăn tiền không mày?

- Mười ba lá cái con khỉ, tao đang bận.

Chưa kịp để cho bạn nó nói thêm câu nữa, nó nói ngay. –Im mồm và đừng gọi cho tao.

Rồi tắt máy.

Kì tập trung vào mấy tờ giấy trước mặt rồi tiếp tục ghi chép, bổng nó suy nghĩ đến những con bài, đến những gì mà thằng bạn nó mới nói. -13 lá ư. –Nó thầm nghĩ.

Một loạt những suy nghĩ thoáng qua trong đầu KÌ. Sự tương quan giữa bộ bài và bảng chữ cái anphabet đầy đủ. 13 quân bài và 26 chữ cái.

Nó bắt đầu đếm A, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J, Q, K.

Đủ 13 quân bài và chia thành 4 nước cơ, rô, tép, bích.

Bảng chữ cái A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z.

Đủ 26 chữ cái.

- Đúng là rất có liên quan.

Nói đoạn nó bắt đầu ghi chép lại ra giấy rồi lại nhẩm nhẩm cái gì đó. Nó ghi ra giấy

TES. .RO

CA. . . TA

MANI

DIV….

Kì nhập vào cái máy tính xách tay trên bàn những dòng chữ đó, rồi nó lẩm nhẩm. – Không phải tiếng anh.

Nó bắt đầu suy nghĩ tiếp. Gần tới kết quả cuối cùng rồi mà lại gặp phải thêm chướng ngại vật.

- Ri ta cho em thêm li cà phê nữa.

Nó nói vọng tới đầu kia. Cô gái có mái tóc bạch kim quay lại nhìn nó rồi nói. –Có ngay.

Cô lẩm bẩm bằng giọng trọ trẹ. – Ba li rồi đấy, không biết có sao không?

Đang mải suy nghĩ về các kí tự thì Ri-ta bưng li cà phê lên.

- Nhóc làm gì uống nhiều vậy?

Em đang đau đầu đây. –Nó trả lời.

- Đôi tay.

- Chị nói gì thế?

Kì ngước mặt lên thấy Rita đang nhìn vào tờ giấy của nó. Cô nói tiếp. –Mani là đôi tay.

Kì mỉm cười, nó vội kéo Rita ngồi xuống xuống cái ghế và tiếp tục những mảnh ghép còn thiếu.

***

Tôi phóng đi như bay trên quốc lộ, tôi không còn biết cảm giác gió tạt vào mặt là gì nữa. Từng luồng gió như muốn bốc tan từng lớp da mặt tôi.

Cuối cùng anh cũng về tới Sài Thành. Chiếc xe vẫn bon bon chạy với tốc độ rất nhanh lạng lách đánh võng trên nhiều cung đường bất kể dòng người tấp nập.

Tôi bắt đầu nhớ lại từng lời lẽ trong bức thư. Những thông điệp cuối cùng mà vợ tôi cố gắng gửi đến cho tôi trong sợ hãi.

“Gửi anh, chồng của em.

Anh à, em biết khi anh đang đọc bức thư này thì em đã không còn trên cõi đời này nữa. Anh đã tìm đến tận nơi đây thì em nghĩ chắc anh cũng biết tất cả rồi.

Không biết em có cần giải thích với anh gì nữa không nhưng em thật sự là một thành viên của hội Tứ Hải với vai trò là một tình báo.

Mọi thông tin liên quan đều do em và một người bạn nữa cung cấp cho hội. Chúng em là một cặp hoạt động cùng nhau với vai trò như nhau.

Người đứng trên dẫn dắt chúng em vào hội được chúng em gọi là “cha”.

Vì anh, em đã bỏ hết tất cả, sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để rút khỏi hội. Một hành động thật xứng đáng với tình yêu của chúng mình phải không anh.

Và chính hành động ấy đã biến em thành con mồi bị truy sát bởi một gã thợ săn có tên “Sứ giả của tội ác”. Trong những ngày ấy em biết rằng mình sắp phải xa anh, sắp phải đi về nơi mà đáng lẽ ra em phải ở đó. Nơi dành cho em đó phải là địa ngục. Với một đứa tham gia vào một tổ chức buôn ma túy với quy mô lớn như em đáng lẽ ra phải ở đó lâu rồi.

Nhưng trước khi chết em còn để lại một thứ nữa, thứ tố cáo tội ác cho những kẻ đã giết em.

Có lẽ anh sẽ thầm hỏi rằng tại sao em lại không trao thứ đó cho người nuôi dạy em mà lại là bức thư này. Đơn giản vì như vậy sẽ đưa sơ vào vòng nguy hiểm.

Thứ mà anh đang tìm kiếm không đâu xa mà ở chính trong ngôi nhà của chúng ta.

Dưới cái tủ đựng đồ trang điểm của em trong phòng ngủ, thứ mà anh không bao giờ đụng đến có một viên gạch men có thể nhấc lên được và bên dưới hoàn toàn trống rống. Nó được thiết kế riêng để có thể nhét vừa tập tài liệu đó. Tập tài liệu tố cáo mọi hoạt động làm ăn phi pháp, các giấy tờ và một số chứng cứ đủ để đưa bọn chúng ra vành móng ngựa. Đồng thời còn một thứ quan trọng nữa đó chính là tập hồ sơ ghi rõ tên bốn vị thiên vương của tổ chức. Bốn ông trùm hàng đầu của hội.

Mong rằng những thứ em để lại sẽ giúp ích cho anh.

Xin lỗi vì đã giấu anh nhiều chuyện như vậy.

Thương anh.”

Đứng trong thang máy của chung cư. Cảm giác thang máy đang chậm chạp nhấc lên từng bước một làm tôi muốn đập tan nó rồi ra đi thang bộ. Thế nhưng lúc này đây tôi cần phải bình tĩnh. Bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Tầng 13 hiện ra. Tôi chạy thật nhanh về phía nhà mình rồi mở cửa. Tôi chạy thẳng vào phòng ngủ, tiến về phía cái tủ đựng đồ nữ trang của vợ, nơi mà tôi chẳng bao giờ đụng đến cả còn chẳng buồn dẹp đi khi vợ tôi mất vì tôi không muốn nghĩ rằng cô đã chết.

Kéo mạnh cái tủ nhỏ ra, tôi thả nó nằm ngổn ngang dưới đất. Tôi lấy tay gõ nhẹ vào một viên gạch dưới đất.

Không có gì.

Tôi gõ vào viên gạch tiếp theo, tiếng “cộp cộp” vang lên. Âm thanh của nó khác hẳn với mấy viên gạch còn lại. Nhìn bề ngoài tôi không hề biết rằng nó là nắp đậy của một cái hầm nhỏ. Nó được ngụy trang khá hoàn hảo.

Không biết làm cách nào để mở nó. Tôi chạy nhay xuống bếp lục lọi trong đống vật dụng gia đình rồi lấy ra một cái búa. Tôi chạy vào lại phòng ngủ rồi dừng trước viên gạch. Tôi đập nhẹ nhưng viên gạch không vỡ. Tôi cố lấy hết sức đập mạnh xuống viên gạch vỡ ra làm nhiều mảnh.

Tôi lấy tay phủi nhẹ mấy mảnh vụn của viên gạch men ra rồi lấy lên một tập giấy. Bên ngoài tập giấy có kí hiệu của hội Tứ Hải. Tôi giở ra từng trang một, sau đó lật nhanh đến các trang tiếp theo. Khuôn mặt từng người một hiện ra.

Tôi rút cái điện thoại ra gọi ngay cho Uyên.

Trong giây lát đầu giây bên kia trả lời.

- Tôi nghe đây.

Vừa nói tôi vừa tiến ra phòng khách. –Cô chuẩn bị tập hợp toàn đội đi, chúng ta có manh mối mới.

- Manh mối gì?

- Tôi đã có được những bằng chứng buộc tội hội Tứ Hải và nhân thân của 4 tên đứng đầu.

- Anh không đùa đấy chứ? –Tiếng Uyên đùa cợt qua điện thoại.

- Cô có nhớ tập tài liệu mà tên sát thủ đang tìm không? –Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cái ghế sa lon rồi lật ra tiếp. –Vợ tôi cất nó dưới nền nhà và tôi mới tìm ra. Tôi nhớ là cô nói chiều nay Tony Trần về nước phải không?

- Đúng vậy.

- Ông ta là một trong tứ đại thiên vương, ba người tiếp theo là Phạm Khải, Trần Thành và Dương Thành Văn.

- Dương Thành Văn có lẽ là chú của Sơn nhưng Trần Thành, ông ta đang ở đâu? Uyên hỏi.

- Cô cứ bắt hai người còn lại, tên Trần Thành còn một tập tài liệu khác nữa, tôi đã từng nghe qua tên này, có lẽ Sơn biết được hắn ta ở đâu.

- Được rồi. Tôi sẽ thông báo cho sân bay…

Có tiếng bíp bíp vang lên trong điện thoại, tôi thấy một cuộc gọi chờ đang hiện lên. Tôi nghe máy.

- A lô em đây.

- Có chuyện gì không? –Tôi nôn nóng.

- Mật mã đã được giải ra, anh thưởng gì cho em đây.

- Sẽ có thưởng sau, em nói đi, anh không có nhiều thời gian. –Tôi nói.

- Được rồi. –Thằng nhóc có vẻ thất vọng vì không như ý mình muốn. –Mật mã này được mã hóa theo các quân bài tây về sự tương quan…

- Kết quả, anh cần kết quả. –Vừa nói tôi vừa ra khỏi phòng rồi tiến về phía thang máy.

- Hôm nay anh bận vậy. Mắt phải là KHO BÁU, THÁC NƯỚC. Mắt Trái là ĐÔI TAY còn một từ nữa em và Rita đã cố tìm những không được.

- Được rồi, cám ơn. –Tôi tắt máy rồi bấm nút gọi ngay cho Sơn.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không…”

Tôi tắt máy. Bắt đầu nghĩ ngay đến từ thác nước.

Tôi bấm nút gọi cho Phát.

Một hồi, hai hồi, ba hồi. Không ai bắt máy cả.

- Chết tiệt. –Tôi nói lớn rồi mở cửa thang máy.

Chạy thật nhanh ra ngoài.

(1) Bài tiến lên