Cửu Dương Tháp, Nhất Nguyên Cảnh.
Dương Lăng xuất ra chân nhưỡng khoản đãi Cung Quảng hai vị nữ tu.
*( chân nhưỡng: rượu nấu theo phong cách Thái cổ thời đại ND)
Haị vị nữ tu, một người là Quách Mai, một người là Chu Hương, đều là sư tỷ muội của Minh Nguyệt Tiên Tử. Tự nhiên, Dương Lăng nhiệt tình mời nhị nữ đến đây, cũng là muốn hỏi một chút tình huống của Minh Nguyệt Tiên Tử.
"Nhị vị tiên tử, lần trước lúc từ biệt đến giờ, chẳng biết Minh Nguyệt Tiên Tử có khỏe không?" Dương Lăng cũng không che giấu mình quan tâm.
Hai nàng nhìn nhau hé miệng cười, Quách Mai nói: "Dương đạo hữu, chuyện tình ngươi cùng Minh Nguyệt, chúng ta đều đã biết, sư tôn chúng ta cũng biết."
Dương Lăng cười: "Việc này không thể bẩm báo cùng Nghiễm Hàn Tiên Tôn, là thất lễ của ta, ngày khác nhất định sẽ mang hậu lễ, đi tới thỉnh tội."
Chu Hương "Hì hì" cười: "Thỉnh tội thì không cần, nhưng hậu lễ thì nhất định phải có." Các nàng đều bởi vì Minh Nguyệt Tiên Tử cùng Dương Lăng có quan hệ, nên nổi lên vui đùa.
Dương Lăng "Ha hả" cười: "Lẽ ra nên như vậy."
Quách Mai nói: "Dương đạo hữu, Minh Nguyệt trong khoảng thời gian này một mực bế quan tu luyện, tư chất của nàng cực cao, sư tôn nói, trong vòng trăm năm, Minh Nguyệt có thể phi thăng."
Dương Lăng trong lòng vừa mừng vừa lo, chẳng biết trong vòng trăm năm, mình có thể phi thăng không? Nếu như không thể, chẳng lẽ không phải lại phải cùng Minh Nguyệt ngăn cách lưỡng giới?
Thấy Dương Lăng buồn buồn hình dạng thất thần, Chu Hương nói: "Dương đạo hữu cũng là thiên chi kiêu tử, đến lúc đó nhất định có thể cùng Minh Nguyệt bỉ dực song phi, hì hì, thực sự là làm cho ước ao a."
Cười khổ một tiếng, Dương Lăng nói: "Tu hành, ai cũng nói không được, hi vọng là như vậy."
Lúc này, Thái Tiêu Cảnh, trong một tòa đại điện, Bạch Chấn Thanh ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt trầm lặng như nước, hắn đã biết tin tức đại ca Bạch Dật Phi bị giết. Tuy nói Bạch Dật Phi có thể phục sinh, bất quá, một thân tu vi lại phải tu lại từ đầu, tiêu hao rất nhiều thời gian.
Hơn nữa mười hai Thiên Nô cũng không trở về, chuyện này, đối với Thiên Ngoại Thiên mà nói là một đả kích cực kỳ trầm trọng.
Một gã cổ phục cao quan trung niên tu sĩ xuất hiện trong điện, dung mạo hắn thấy không rõ lắm, như ẩn như hiện, Bạch Chấn Thanh vội vã đứng lên: "Phụ thân đại nhân!"
Người này, chính là phân thân Thiên Ngoại Thiên ở lại Bàn Cổ Giới, hắn sắc mặt âm lãnh đi lên chỗ ngồi ngồi xuống, lạnh giọng nói: "Các ngươi càng ngày càng khiến vi phụ thất vọng rồi!"
Trước mặt Bạch Chấn Thanh trong một cái đại đỉnh, bay lên hai luồng linh quang, phân biệt là nguyên hồn Bạch Kiếm Phong, Bạch Dật Phi, hai người đều là vẻ mặt lộ vẻ xấu hổ, Bạch Dật Phi nói: "Phụ thân đại nhân, Dương Lăng cũng là thái cổ chân thân, muốn diệt trừ hắn, chỉ có phụ thân đại nhân tự mình xuất thủ."
Thiên Ngoại Thiên "Hanh" một tiếng: "Các ngươi đừng tưởng rằng Bàn Cổ Giới không có người tài ba, ta vừa ra tay, lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý. Bất quá, người này đối với Thiên Ngoại Thiên ta thương tổn quá lớn, phải diệt trừ hắn."
Bạch Chấn Thanh nhãn tình sáng lên: "Phụ thân muốn xuất thủ sao?"
Thiên Ngoại Thiên cười nhạt: "Hà tất ta phải xuất thủ? Người này xuất đạo đến nay, đắc tội rất nhiều thế lực, người muốn giết hắn, có khối người!"
Bạch Chấn Thanh hỏi: "Phụ thân, người khác, vị tất có thể bắt được Dương Lăng."
Thiên Ngoại Thiên gật đầu: "Cho nên chúng ta còn phải một bên phụ trợ, vi phụ đã mời Cửu Dương tổ sư, Thiên Chú Thần Tôn, Xạ Nhật Tiên Tôn, vốn đang muốn thỉnh thêm Tây Sơn Kiếm Tôn, đáng tiếc người này cuồng vọng tự đại, không muốn đứng ra. Bất quá người cũng đã đủ, còn có Thái Huyền Môn ba vị nhất phẩm linh đài đại năng, chỉ cần bố trí thích hợp, bắt Dương Lăng cũng không phải là việc khó."
Bạch Chấn Thanh vừa nghe, thần sắc kỳ quái: "Cửu Dương tổ sư đứng ra có thể hiểu được, Dương Lăng đoạt Cửu Dương Bi cùng Thanh Sương Kiếm Tiên của hắn. Còn lại Thiên Chú Thần Tôn là bởi vì Dương Lăng đứng ra khiêu chiến, hơn nữa người này lòng dạ hẹp hòi, muốn giết Dương Lăng cũng có thể hiểu được. Nhưng Xạ Nhật Tiên Tôn này, vì sao cũng muốn hạ thủ đối với Dương Lăng?"
Thiên Ngoại Thiên: "Xạ Nhật kiếm phái nguyên tự Thiên Xạ Quyết, mà nó ở trong tay Dương Lăng, còn có Thiên Xạ Cung. Người này chẳng biết thu liễm, cư nhiên lại đem trọng bảo lấy ra thi triển, lại không biết, có bao nhiêu đại nhân vật muốn có được Thiên Xạ."
Bạch Kiếm Phong: "Thiên Xạ Cung có trân quý như vậy sao? Lẽ nào so được với Tiên Khí?"
Thiên Ngoại Thiên hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi tuổi còn trẻ kiến thức nông cạn, biết cái gì? Thiên Xạ Cung này không phải chuyện đùa, vi phụ đã hỏi thăm rõ ràng, cung này vốn là Tiên Thiên Chân Bảo, chỉ là bị người phong ấn lực lượng. Ngày sau khi nó được giải phóng, uy lực của nó không thua Tam Hoàng Ấn."
Lúc này hắn cười lạnh: "Nói về Tam Hoàng ấn, thì Nhân Hoàng Ấn cũng đã rơi vào trong tay Dương Lăng, có hai kiện trọng bảo này, còn sợ gì không ai đứng ra giết hắn chứ? Đến lúc đó Thái Huyền lão tổ, Công Dương Ma, Minh Công Lượng, Thiên Chú Thần Tôn, liên hiệp cùng vi phụ, cùng với Xạ Nhật, Cửu Dương, Thanh Dương đạo nhân, tám người cùng xuất thủ. Dương Lăng dù là nhất phẩm linh đài, cũng không có thể còn mạng sống!"
Bạch Dật Phi ba người tâm tình phấn chấn, đều cười to nói: "Được! Phụ thân đại nhân, Dương Lăng lần này chết chắc rồi!"
Bạch Chấn Thanh cười nói: "Hắn cho rằng có thể chạy trốn nhiều lần, dù là có chút nổi tiếng, lại không biết rằng, nếu là đại nhân vật thật muốn để ý hắn, hắn sớm đã chết trăm nghìn lần. Phụ thân đại nhân cùng nhiều đại năng như. Đồng loạt ra tay, Dương Lăng đủ để tự ngạo sao!"
Đánh chết Dương Lăng cũng nghĩ không ra, hắn đã chọc nhiều nhân vật kinh khủng như vậy, hơn nữa đang chuẩn bị vây sát hắn.
Nghiễm Hàn Cung hai vị nữ tu đã cáo từ rời đi, Dương Lăng từ trong Thất Tinh Bổng gọi ra sáu vị Thiên Nô, cùng với Phá Diệt Tiên Tôn, phân biệt hỏi chuyện Thái Huyền Môn, Thiên Ngoại Thiên tình huống. Không hỏi không biết, vừa hỏi đã bị dọa cho giật mình, nguyên lai Phá Diệt Tiên Tôn đã chuẩn bị tốt một kế hoạch hoàn mỹ dụ ra để giết.
Thái Huyền Môn dự tính dùng Địa Hoàng Ấn, đem Dương Lăng lừa tới một tòa sơn khâu phụ cận Thái Huyền Môn, mai phục đại trận trước nơi này. Dương Lăng vừa đến, đại trận lập tức đưa hắn định trụ, sau đó Thanh Dương đạo nhân thôi động Địa Hoàng Ấn, đem Dương Lăng phong làm sơn thần nơi đó.
Địa Hoàng Ấn này, uy năng vô biên, quản khống Đại Địa Quy Tắc, Dương Lăng một khi trở thành sơn thần, liền trọn đời không thể ly khai chỗ đó, tự nhiên bị giam làm tù nhân.
Dương Lăng trong lòng giật mình, hắn ý thức được, trước đây tuy rằng làm mưa làm gió, nhưng bởi vì thực lực yếu nhược, nên chưa khiến cho nhân vật cao tầng chú ý. Nhưng hôm nay hắn đã có lực lượng đánh chết Tiên Tôn, rốt cục khiến cho đại nhân vật ẩn dật lâu nay cũng muốn xuất thủ.
"Xem ra, sau này hành sự phải càng thêm cẩn thận a."
Đem bảy người thu nhập trong Thất Tinh Bổng, Dương Lăng bắt đầu nghiên cứu ba tòa trận đồ trong Kim Quang, ba trận đồ này, phân biệt là Tuyệt Tiên Trận đồ, Hãm Tiên Trận Đồ, Lục Tiên Trận Đồ. Dương Lăng đã từng tiến nhập Lục Tiên Trận Đồ, đã một lần cửu tử nhất sinh, đã trải qua rất nhiều hung hiểm.
Vì thế, lúc này hắn không dám tùy tiện đả chủ ý tới Tuyệt Tiên, Hãm Tiên nhị đồ, chỉ là dùng Kim Quang thử luyện hóa, thăm dò tình huống trong đó. Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, Tuyệt Tiên, Hãm Tiên trong nhị đồ tựa hồ có một loại lực lượng thần bí, ngăn cản thần thức Dương Lăng tiến nhập.
Hắn minh bạch, muốn biết rõ ràng lưỡng đồ này, thậm chí thu phục chúng nó, là phải tự mình tiến nhập trong đó, chiếm được trận đồ thừa nhận. Giống như ngày trước tiến nhập Lục Tiên Đồ vậy, bất quá Dương Lăng lúc này tịnh không muốn mạo hiểm, hắn tình nguyện chờ thêm một đoạn thời gian, thẳng đến khi thực lực đủ mạnh mẽ, mới tế luyện nhị đồ này cũng không muộn.
Liên tục mấy ngày, Dương Lăng đều nghĩ đến tâm thần không yên, vận đạo khởi lên gần với khả năng có đại nguy cơ. Loại cảm ứng này, có thể khiến cho Dương Lăng không có ly khai Vạn Pháp Môn, mà là ở lại trong Cửu Dương Tháp, bế quan tiềm tu.
Vận chuyển nguyên cương, Dương Lăng mỗi ngày đều rèn luyện năm nghìn bốn trăm phụ huyền khiếu, đảo mắt đã là nửa năm. Nửa năm qua, phụ huyền khiếu có non một nửa được rèn luyện thành công.
Bởi Dương Lăng vận chuyển Niết Bàn Đạo, vì thế ngay cả Thiên Ngoại Thiên dạng người tài ba, cũng coi không ra phương vị chuẩn xác của hắn, chỉ biết là hắn ở tại Thiên Nguyên Châu. Bất quá Thiên Nguyên Châu là địa bàn Vạn Pháp Môn, nếu có người đánh chủ ý tới Dương Lăng, cũng không tốt nếu tùy tiện trắng trợn đi tới tìm tòi.
Dương Lăng bế quan tu luyện, không nghe thấy chuyện bên ngoài, mà Thái Huyền Môn trọng điểm lại chưa phóng tới trên người Dương Lăng, mà là Thái Dịch Môn.
Trãi qua chuyện Thiên Phù Môn, Thái Huyền Môn ý thức được, nếu như không diệt trừ Thái Dịch Môn, như vậy sự thống trị của Thái Huyền Môn lại không thể thành công. Lúc này, Thái Huyền Môn hạch tâm nhất đang hội nghị cơ mật, mọi người đang thảo luận có nên đối với Thái Dịch Môn hạ thủ hay không.
Tham dự hội nghị, có Thái Huyền Môn hơn mười danh thượng trưởng lão, vài khách khanh trưởng lão, hai gã chưởng quyền đệ tử, cùng với Thái Huyền lão tổ, Thanh Dương đạo nhân. Thái Huyền Môn Tiên Tôn cấp số tu sĩ, toàn bộ ở đây.
Thanh Dương đạo nhân thần sắc thập phần lãnh lệ: "Có nên đối với Thái Dịch Môn động thủ hay không, bản tôn muốn biết ý nghĩ các ngươi."
Công Dương Ma lúc này cũng thành Thái Huyền Môn thượng trưởng lão, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như có thể đối phó Thái Dịch Môn, chắc Thái Huyền Môn cũng sẽ không chờ cho tới hôm nay. Hi vọng chưởng giáo không nên giấu diếm, đem Thái Huyền Môn toàn bộ thực lực biểu diễn ra đi, chúng ta trong lòng hiểu rõ cũng tốt."
Thái Huyền lão tổ "Ha ha" cười: "Công Dương lão nhi, cái gì cũng giấu không được ngươi. Không sai! lúc Thiên Môn đóng lại, thiên đình bí mật phái xuống bảy mươi hai sát thần khôi lỗi."
"Sát thần khôi lỗi!" Mọi người nhất tề khiếp sợ.
"Đúng sát thần khôi lỗi, hơn nữa mỗi một con khôi lỗi, đều có thực lực nhất phẩm linh đài. Chỉ cần bảy mươi hai con thiên thần khôi lỗi này, cũng đủ diệt vong bất luận một cái môn phái gì." Thanh Dương đạo nhân nói.
Minh Công Lượng bất mãn nói: "Đã có con bài tẩy lớn như vậy, vì sao không còn sớm lấy ra? Nếu là ngày trước vận dụng sát thần khôi lỗi, Thiên Phù Môn đã sớm diệt vong!" Trên một lần, Thái Huyền Môn không công thất bại, người người trong lòng rầu rĩ không vui.
Thanh Dương đạo nhân: "Minh huynh có điều chẳng biết, sát thần khôi lỗi mỗi một lần thôi động, sẽ tiêu hao một triệu đan dược! Thái Huyền Môn thống nhất giao dịch đan, hơn nữa mấy nghìn năm tích lũy, hiện nay cũng có tương đương với hai triệu tuyệt phẩm linh đan các loại đan dược. Vì thế tính toán đâu ra đấy, sát thần khôi lỗi chỉ có thể sử dụng hai lần, vì thế phải thận trọng mà dùng."
Minh Công Lượng thở dài một tiếng: "Thần giới nếu đã tặng khôi lỗi, vì sao lại không tặng thêm đan dược chứ?"
Thái Huyền Môn lão tổ: "Trên thực tế Thái Huyền Môn vận dụng sát thần khôi lỗi khả năng tính không lớn, nhưng Thái Dịch Môn dám can đảm ngăn cản Thái Huyền Môn thống trị, sẽ không thể lưu nó lại, lúc này mới phải vận dụng sát thần khôi lỗi. Vì thế trong kế hoạch, sát thần khôi lỗi tối đa vận dụng một lần. Thiên đình cũng biết điểm này, bởi vậy vẫn chưa lưu lại đan dược."
"Hơn nữa mỗi một lần vận dụng, sát thần khôi lỗi đều phải chuẩn bị một đoạn thời gian rất dài, bởi vậy Thái Huyền Môn đơn giản không muốn vận dụng nó. Nếu như Thái Dịch Môn có thể ẩn nhẫn, sát thần khôi lỗi sẽ vĩnh viễn ngủ say. Nhưng Thái Dịch Môn quá ngu xuẩn, bọn họ đánh giá cao chính mình, đánh giá thấp Thái Huyền Môn."
Nghe qua một phen lí do thoái thác, Công Dương Ma cười lạnh nói: "Đã có sát thần khôi lỗi, vậy còn chờ cái gì? Càng sớm động thủ càng tốt!"
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: