Trong đan điền Lý Dương.
"Thiên địa càn khôn, hỗn độn vị khai, thành chu thiên viên cầu… …"
Từng đạo tiên thiên chân khí án chiếu theo quỹ tích huyền ảo bắt đầu vần vũ phía trên "tinh vân", hình thành nên hình dạng chu thiên càn khôn, không ngừng toàn chuyển, trong tinh vân từng đạo chân khí không ngừng dung nhập vào trong hình chu thiên càn khôn đó.
Lý Dương trôi nổi trong không gian, bất ngờ thủ ấn biến hoá, từng luồng thanh sắc khí lưu lập tức tiến nhập vào chưởng tâm hắn, còn phía trên chu thiên viên cầu từng cổ tiên thiên chân khí trùng nhập vào nội bộ cầu tâm của viên cầu.
"Ti ~~~"
Giống như một tia lửa điện, từng đạo tiên thiên chân khí bén nhọn tương hỗ trùng kích, tương hỗ dung hợp.
Lý Dương khống chế tâm thần, tiên thiên chân khí tụ lại càng lúc càng nhiều, nhưng chu thiên càn khôn do tiên thiên chân khí hình thành phảng phất như có một cỗ lực lượng kỳ lạ, không ngừng áp súc tiên thiên chân khí tụ tập được vào trung ương cầu tâm, tiên thiên chân khí mật độ càng lúc càng lớn, tối hậu không ngờ đạt đến mật độ gấp mười lần tiên thiên chân khí thông thường.
Bỗng dưng, Lý Dương nhớ đến quỹ tích huyền ảo của hỗn độn chi khí trong "Như phong tự bế", phúc chí tâm linh, quỹ tích vận động của tiên thiên chân khí trong chu thiên viên cầu lập tức mô phỏng theo quỹ tích của hỗn độn chí khí lúc trước… …
"Oanh !"
Một cỗ lực lượng cường đại, ấm áp theo đó bao phủ lấy tâm thần Lý Dương, Lý Dương bỗng dưng cảm giác được lực lượng tâm thần của mình phi tốc tăng trưởng, cùng lúc đó hắn cảm thấy tâm thần chấn động, tâm thần không ngờ lại đi vào trong tinh không, thứ ánh mắt tiếp xúc đều là vô số tinh cầu, trước mắt không xa là một lam sắc tinh cầu, Lý Dương nhìn qua là nhận ra ngay đó chính là địa cầu.
Lý Dương trong lòng không khỏi chấn động, bản thân làm sao lại ra ngoài không gian ? Đúng lúc tâm thần hắn đang chấn động, thì bỗng dưng thoáng chốc hắn đã quay vể trở về với thân thể mình.
Nhưng lúc này áp lực hình thành nên chu thiên càn khôn viên cầu đã gấp 10 lần lúc trước, lập tức đem tiên thiên chân khí với mật độ kinh nhân vừa rồi tiếp tục áp sức, chỉ còn bằng 1/5 thể tích vừa rồi, mật độ đã đến mức khủng khiếp.
Tiên thiên chân khí bị áp súc đến cực trí đó phát xuất một tiếng "ti ~~~" giống như tia lửa điện, một luồng quang mang chói mắt từ trong tiên thiên chân khí sản sinh… …
Từng luồng tiên thiên chân khí trùng nhập vào trong quang mang đó, quang mang cuối cùng đã hiển lộ ra hình dạng của nó, đó chính là một luồng đao mang !
Tiên thiên chân khí với mật độ khủng khiếp đang vần vũ xung quanh đao mang không ngừng trùng nhập vào trong đao mang, chờ đến khi từ trong đao mang xuất ra, thì đã biến đổi thành từng luồng đao khí sắc bén, từng luồng đao khí loé lên xung quanh đao mang.
Dưới chu thiên càn khôn, từng luồng tiên thiên chân khí không ngừng dung nhập dung nhập vào trong đao mang, hồi lâu sau sinh ra một luồng đao khí, hơn mười luồng đao khí dung nhập vào trong đao mang, khiến cho quang mang của đao mang càng thêm rực rỡ.
Lý Dương từ từ mở mắt ra, khoé miệng có một nụ cười nhạt, chỉ thấy tay phải thong thả chỉ một cái, một luồng đao khí sắc bén thoáng chốc bắn ra, đao khí xuyên qua cửa, phần đầu bằng thép của ngọn đèn đường ở ngoài trăm mét thoáng chốc đã giảo thành phấn mạt. Hoá thành bột thép rơi xuống.
"Bá vương, tôi hiện tại lực công kích đã tăng hơn gấp 10 lần chưa ?" Lý Dương mỉm cười nói.
Hạng Vũ kinh thán : "Lý Dương, ngươi không hổ là thiên tài, Lý Tầm Hoan đó sử dụng hình dạng chu thiên càn khôn viên cầu, chính là lợi dụng bản thân lực thúc phược của càn khôn để áp súc chân nguyên lực, sau đó mới dựa vào tinh cực chi hoả để thối luyện, nhưng hắn làm sao biết được chu thiên càn khôn khí lưu vận chuyển như thế nào ? Không tưởng được là tiểu tử ngươi lại nghĩ ra sự vận chuyển của hỗn độn khí lưu trong "Như phong tự bế", đem lực lượng thúc phược của càn khôn viên cầu thoáng chốc tăng lên hơn 10 lần, hơn nữa tiện đó luyện ra đao mang, lợi hại, lợi hại ! Bây giở thực lực của ngươi đã hoàn toàn so sánh được với lục cấp cao thủ !"
Lời vừa nói ra, Lý Dương nhất thời bật cười, theo như lời Hạng Vũ nói, bản thân chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ "Ma thần lục tuyệt" thì vẫn chưa phải là đối thủ của lục cấp cao thủ, hiện tại có thêm đao khí khủng bố này mới có thể so sánh được với lục cấp cao thủ.
"Phải rồi, Bá vương, vừa rồi tâm thân tôi sao lại rời khỏi thể xác ? Hơn nữa tôi có cảm giác tâm thần mình tựa hồ tăng trưởng lên nhiều". Lý Dương nhớ lại việc mình nhìn thấy không gian.
Hạng Vũ cười mắng : "Tiểu tử này, không tự biết mình may mắn đến thế nào, ngươi vừa rồi bởi vì tiên thiên chân khí án chiếu theo quỹ tích vận chuyển của hỗn độn khí lưu, thể nội hình thành một tiểu càn khôn, hình thành cảm ngộ với thiên địa càn khôn, tâm thần nhận được sự bồi dưỡng của thiên địa bổn nguyên chi lực, thoáng chốc tăng trưởng gần 10 lần. Ngươi sau này tốc độ hấp thu thiên địa linh khí sẽ tăng lên nhiều ! Đáng tiếc là hiện tại ngươi nhờ có "Ma thần lục tuyệt" mà tâm cảnh tu vi rất cao, nếu như là tại ma giới, bổn Bá vương sẽ cấp cho ngươi một số tuyệt thế linh dược, trực tiếp để ngươi đề thăng lên độ kiếp cũng không có vấn đề, đáng tiếc phàm nhân giới này linh đan quá ít, cho dù có hiệu quả cũng không đủ".
Lý Dương không để tâm nói : "Làm người không thể quá tham tâm, lúc này tôi đã rất thoả mãn rồi !"
Lý Dương thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn, lúc này mặt trời đã chiếu sáng, Lý Dương lại giống như trước, vào phòng tắm dùng nước lạnh để tẩy rửa, rồi mặc áo ngủ đi xuống lầu.
"Tiểu Kiệt Khắc, lại thấy em vẽ tranh sơn dầu, lẽ nào em không biết buổi sáng tu luyện thì tiến bộ rất nhanh sao ?" Lý Dương cười nói.
Tiểu Kiệt Khắc ngửng đầu nói : "Hừm hừm, tu luyện thực không có ý nghĩa gì, hơn nữa em vẫn chưa có thức tỉnh, cho dù tu luyện cũng không có tác dụng". Tiểu Kiệt Khắc thích nghệ thuật, không thích đánh giết, đối với tu luyện cũng không hứng thú, dù vậy theo quan sát của Lý Dương, tiểu Kiệt Khắc thiên tư cực cao, nếu như tu luyện nhất định có đại thành tựu.
"Thế lực của Giáo đình lớn đến kinh người, tỷ đệ chúng tôi đã nghĩ thông rồi, ngày đó hung thủ giết hại mẫu thân đã bị tiên sinh giết rồi, cho dù hai tỷ đệ chúng tôi muốn diệt đi Giáo đình, căn bản là không thể. Hà huống người của Giáo đình cũng không phải tất cả đều xấu, được rồi, tốt nhất nên yên tâm hưởng thụ sinh hoạt vui vẻ !" Lỵ Lỵ từ trong phòng bước ra nói.
Lý Dương nhướng mày mỉm cười nói : "Lỵ Lỵ không ngờ có thể buông bỏ được, lòng dạ này thật đáng bội phục. Ô, phải rồi, Lỵ Lỵ hôm qua với Điền Cương… …" Nói đến đó, Lỵ Lỵ lập tức đỏ mặt, Lý Dương tức thì cười ha ha, bắt đầu tấn công bữa ăn sáng.
Buổi trưa vài hôm sau, trong phòng khách biệt thự Lý Dương, tiểu Kiệt Khắc vẫn đang vẽ, nó từ sáng đến giờ trừ bữa ăn sáng thì không hề ngừng lại.
"Sư điệt !"
Lý Dương quay đầu qua, đứng ngoài biệt thự chính là sư bá của mình --- Vương Thông, Lý Dương lập tức đứng lên, bước ra chào đón.
"Hôm nay ta đến xem thanh quả tu luyện của sư điệt như thế nào, ách… …" Bỗng dưng mục quang Vương Thông tụ tập trên thân tiểu Kiệt Khắc và Lỵ Lỵ, nói chuẩn xác là trên ngọc bội mà tỷ đệ tiểu Kiệt Khắc đang mang.
"Mộc Dịch ca ca, em có thể tìm một hoạ sư Trung Quốc làm sư phụ không ? Gần đây em đối với tranh thủy mặc Trung Quốc rất có hứng thú". Tiểu Kiệt Khắc mãn ý bỏ bút vẽ xuống, quay người qua nói với Lý Dương. Tiểu Kiệt Khắc thích vẽ tranh, thích đánh đàn, nhưng lại không thích tu luyện.
Vương Thông lập tức không để ý đến Lý Dương, đi đến gần hai tỷ đệ, vừa nghe tiểu Kiệt Khắc nói muốn tìm một sư phụ tranh thuỷ mặc lập tức nói : "Ha ha, chú nhóc, lão hủ vừa hay lại có thành tựu đối với tranh thuỷ mặc, ta thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi vẽ tranh thuỷ mặc, thế nào hả ?"
Lý Dương cảm thấy nghi hoặc, sư bá mình sao lại nhiệt tình như vậy ? Lẽ nào sư bá vừa nhìn qua đã nhận ra tiểu Kiệt Khắc có thiên phận nghệ thuật ?
Thốn Mang
Tập 2 : Tử Đạn