Thốn Mang

Chương 302: Sinh tử chi chiến




Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Hai mắt của Kha Phong Ma Vương trợn trừng nhìn hoa viên, Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả phát ra vầng sáng như ráng mặt trời lúc hắn vừa mới trùng nhập vào sơn cốc, hắn rõ ràng nhìn thấy được, vầng sáng đó làm lòng người sướng đến phát run, phục dụng chúng, Kha Phong Ma Vương hắn có thể biến thành Ma Quân rồi.
Nhưng mà…
Chỉ chậm một bước, như chậm nhiều bước.
Cái mộng tưởng địa vị Ma Quân, cũng chỉ là chậm một bước mà thôi.
- Giao ra đây, đem Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả giao ra đây, giao ra đây!
Trong mắt của Kha Phong Ma Vương phát ra từng tia lãnh quang., nhìn thẳng vào Lý Dương, phảng phất muốn đem Lý Dương ra ăn tươi nuốt sống, giờ phút này, hắn như con hổ đói muốn cắn nuốt người khác.
Mới đây, đã có một phầm thiên địa trân bảo phơi trước mắt Kha Phong Ma Vương, nhưng… chỉ chậm một bước, lại khiến cho người khác đoạt mất.
- Hô hô...
Tiếng rít vang lên, bốn hắc y nhân và Phong Thiện Di xuất hiện ở đằng sau Kha Phong Ma Vương, đám ngườ này, ai ai cũng mặt mày lạnh lùng, chỉ có Phong Thiện Di dùng ánh mắt oán hận nhìn Lý Dương. Còn ba mươi hồng y nhân đều như trước đứng trên bầu trời của sơn cốc.
- Bẩm báo Ma Vương bệ hạ, người này chính là Bích Lan Sơn Mộc Dịch.
Phong Thiện Di lập tức hướng về Kha Phong Ma Vương bẩm báo.
Kha Phong Ma Vương nghe xong, trong mắt loé lên nhiều tia sáng, chằm chằm nhìn thẳng vào Lý Dương:
- Mộc Dịch, ngươi là Mộc Dịch, ha ha, rất tốt, cực kì tốt.
Đột nhiên Kha Phong Ma Vương ngửa mặt lên trời cười to, tựa như vui sướng vô hạn.
- Mộc Dịch!
Tiếng cười của Kha Phong Ma Vương đột nhiên biến mất, rồi nhìn Lý Dương:
- Đem Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả giao cho ta, sau này toàn bộ lãnh địa cấp cho ngươi, bao gồm cả Phiêu Tuyết Sơn Mạch, Thiết Thạch Sơn Mạch cho đến bát đại thành thị, toàn bộ đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi đem Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả đưa cho ta.
Kha Phong Ma Vương một khi phục dụng Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả, đạt đến cảnh giới Ma Quân, tự nhiên lãnh địa sẽ gia tăng rất nhiều, cái lãnh địa nhỏ bé này đưa cho Lý Dương, hắn không hề để ý.
Lý Dương nhìn Kha Phong Ma Vương. Đột nhiên cười:
- Nhiều điểm lợi ích nhỉ?
Kha Phong Ma Vương nghe xong lời nói của Lý Dương, nhất thời hai mắt sáng lên:
- Ngươi muốn lợi ích nào? Cứ nói hết, chỉ cần nói, chỉ cần ta có thể đạt được, ta nhẩt định đáp ứng, ngươi nói, cứ nói hết ra.
Kha Phong Ma Vương biết, nếu như hắn giết Lý Dương, tự nhiên Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả thuộc vể hắn, Bất quá hắn lo lắng. Bức Lý Dương nóng nảy rồi, Lý Dương huỷ mất Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả. Đó thật là không tốt.
- Lợi ích? Yêu cầu của ta không nhiều. Chính là muốn ngươi cút ngay cho ta, đừng đến làm phiền ta!
Lý Dương đáp trả, thân hình chợt loé, liền chạy trốn ngay, đồng thời phất tay áo một cái, đem Jake thu vào túi Tiểu Càn Khôn, đó chính là phương pháp an toàn nhất.
Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả đối với Lý Dương mà nói, tuyệt đối không dễ dàng để mất, làm sao có thể giao cho Kha Phong Ma Vương.
- Muốn chạy trốn ah? Hừ!
Kha Phong Ma Vương cười lạnh:
- Ngay khi xông xuống đây, ta đã bố trị cầm chế. Ta sao có thể có sơ suất như vậy?
Kha Phong Ma Vương sở dĩ có tiếng âm hiểm xảo trá, sự việc bình thường khi nào nắm chắc hắn mới rat ay. Lúc nãy khi mới xuống, tuy rất phẫn nộ, nhưng hắn vẫn ngầm bố trí cấm chế.
Lý Dương khinh thường, cấm chế của Ma giới cao thủ có thể có bao nhiêu lợi hại? Lúc này dùng thần thức quét qua.
Thần thức tra ra, Sắc mặt Lý Dương đại biến.
Bốn phía sơn cốc là huyễn thuật cấm chế, chính là cấm chế lúc đầu của sơn cốc, cũng chính là cầm chế của Lưu Ly, ban đầu Lưu Ly lo lắng có người xuyên qua bụng núi tiền vào sơn cốc, cho nên tại vùng bụng và dưới đất và trên không trung đều bố trí cấm chế.
Có thể nói như thế này, cả sơn cốc, quả thực là một nhà lao đang đóng chặt, trách không sai bao nhiêu năm nay, không ai có thể đi vào.
Còn hiện tại, huyễn thuật cấm chế trên không trung của sơn cốc do bị Lưu Ly tự mình giải, bị phá vỡ rồi, khi Kha Phong Ma Vương lao xuống, nhìn thấy bọn Lý Dương, lo lắng Lý Dương chạy trốn, lập tức liền bố trí câm chế mạnh nhất của mình, dựa vào thực lực của Lý Dương căn bản không cách nào vượt qua.
- Ma Vương đại nhân tính không sai, hôm nay cho dù Ma Vương đại nhân không ra tay, năm người bọn ta ra tay, ngươi cũng đừng hòng sống sót mà đi ra.
Phong Thiện Di lạnh lùng nói.
Trên mặt Kha Phong Ma Vương có một tia lãnh ý.
- Cho ngươi thêm một cơ hội, giao hay không giao, không giao, ngươi sẽ không còn sinh mệnh. Sinh mệnh không còn, có Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả cũng có tác dụng gì.
Kha Phong Ma Vương lạnh nhìn Lý Dương.
Trong Băng Lăng Hoa sơn cốc.
Một bên là Lý Dương, còn Jake đã ở trong túi Tiểu Càn Khôn rồi, gã ở bên cạnh chỉ có mà liên luỵ đến Lý Dương.
Còn phương khác, chính do Kha Phong Ma Vương đứng đầu, thủ hạ là bốn hắc y nhân và Phong Thiện Di. Về phần ba mươi hồng y nhân, tại không trung của sơn cốc coi sóc mấy người bọn Lily.
- Không giao!
Lý Dương không có chút do dự, nực cười, Xích Huyết Linh Quả và Băng Lăng Hoa Hồn làm sao có thể giao cho hắn ta?
- Huyết Tích, năm người bọn ngươi lên!
Kha Phong Ma Vương hạ lệnh một tiếng, nhất thời, bốn hắc y nhân và Phong Thiện Di hoá thành năm đạo tàn ảnh, hướng về Lý Dương đánh tới.
Kha Phong Ma Vương đứng một bên lạnh lùng nhìn hết thảy, đối với Lý Dương hắn nắm không chắc, chủ yếu là hắn nhìn không thấu thực lực của Lý Dương, ngày nay tu vi tâm thần của Lý Dương đạt tới Ma Vương hậu kỳ, cùng đẳng cấp với Kha Phong Ma Vương. Nhìn không thấu, Kha Phong Ma Vương muốn thông qua năm đại tướng dưới trướng, đi trước thử, phát hiện sơ hở của Lý Dương.
- Chết!
Phong Thiện Di quát lạnh một tiếng, nhằm theo hướng Lý Dương mà giết.
Lý Dương động cũng không động, khoé miệng có tia trào phúng, Lý Dương hắn cái khác không được, quần chiến chính là nắm chắc nhất, đặc biệt là so với tâm thần tu vi của bản thân không sai khác nhiều. Năm người trước mắt, Huyết Tích là Ma Vương trung kỳ, ba hắc y nhân còn lại là Ma Vương sơ kỳ, Phong Thiện Di cũng là Ma Vương sơ kỳ.
Đạm tử sắc Đao Phách, Ma Vương sơ kỳ cao thủ, chắc chắn có thể miểu sát.
- Hô!...Hô!...Hô!...Hô!...Hô!...
Năm đạo tàn ảnh từ trên trời giáng xuống, năm đạo lãnh quang trực tiếp sát tới Lý Dương, tàn khốc mà tuyệt tình.
Lý Dương cúi đầu, căn bản không nhìn năm người.
Lý Dương ngẩng đầu, hai mắt như băng đao. Bắn thẳng đến năm người…
Cuồng phong nổi lên…
- Oanh...
Bọn Phong Thiện Di năm người chỉ cảm giác được tâm thần như thiên lôi oanh kích, hoàn toàn bị chấn động đến nỗi không biết thiên nam địa bắc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí quên cả công kích thế nào,khống chế động tác của bọn họ chỉ như là quán tính mà thôi.
Một đạo đạm tử sắc lãnh mang chợt loé rồi biến mất.
Gió ngừng.
- Bồng!
Bốn người ngã xuống đất, mỗi người quỳ một chân xuống, bụi đất bay lên.
Đao chi Bi Sát!
Một chiêu hạ xuống, đương trường bốn vị Ma Vương sơ kỳ cao thủ hồn phi phách tán, còn Ma Vương trung kỳ "Huyết Tích" thì trái tim nát vụn. Nguyên thần chạy mất. Duy nhất nguyên thần mà thôi.
- Không tồi, chỉ là nguyên thần đào thoát, năng lực phản ứng thật nhanh.
Lý Dương cười lạnh nhìn Huyết Tích.
Nguyên thần tịnh không có lực công kích. Cũng như Hạng Vũ năm đó, cũng từ từ hồi phục, không ngừng hấp thụ năng lượng, mới có thể hồi phục.
- Huyết Tích, ngươi qua một bên nghỉ ngơi.
Sắc mặt Kha Phong Ma Vương trầm trọng.
Năm đại cao thủ, trong nháy mắt bị giết.
Cho dù là Kha Phong Ma Vương hắn cũng không có thực lực như thế, hắn lại không biết, Bi Sát của Lý Dương có thể khiến cho năm người bị vây vào trạng thái hoảng hốt. Căn bản không biết phản kháng, dưới tình huống như vậy, Lý Dương đương nhiên có thể nhẹ nhàng giết chết mấy người.
- Không tồi, Mộc Dich, trong lòng ta trước nay đối với ngươi luôn lo lắng, quả nhiên, ngươi quả thật không như người bình thường.
Trên mặt Kha Phong Ma Vương đột nhiên có vẻ tươi cười.
- Mộc Dịch ngươi biết không? Ma giới có một loại người là khiêu chiến giả.
Kha Phong Ma Vương phảng phất nói với Lý Dương. Lại phảng phất nói với chính mình:
- Đám người khiêu chiến giả, đều không có sư tôn chỉ dạy, bọn họ tu luyện, chỉ có thể dựa vào chiến đấu, từ trong chiền đấu lĩnh ngộ, sự lĩnh ngộ không ngừng, còn mỗi lần chiến đầu đều là sinh tử chi chiến, thông qua một lần lại một lần quanh quẩn trong không gian sinh tử, lĩnh ngộ trong không gian sinh tử, không ngừng đột phá.
- Còn ta là người nổi bật nhất trong khiêu chiến giả, luận về thuật cận chiến, là cao thủ đồng cấp, trừ phi ba vị đệ tử mà Đại Tôn tự thân truyền thụ, người khác căn bản không ai dám nói là đối thủ của ta.
Kha Phong Ma Vương nhìn Lý Dương, trên thân phát ra sự tự tin cường đại.
- Còn lần này, ta lại sắp đối diện với một trận chiến sinh tử đã lâu không xảy ra! Còn đối thủ, đó là ngươi.
Kha Phong Ma Vương nói, đồng thời thân ảnh loé lên, liền tới bên cạnh Lý Dương, Lý Dương lúc này sắc mặt đại biến, triển khai Xuyên Vân Toa Vụ lách mình tránh.Sắc mặt Lý Dương trở nên có chút khó coi, tốc độ Kha Phong Ma Vương nhanh quá. Lúc nãy chút nữa thì bị đánh lén thành công. Lý Dương thậm chí còn cảm giác tốc độ bản thân tịnh không so được với Kha Phong Ma Vương.
- Dĩ nhiên tốc độ nhanh như vậy? Xem ra lần này tỷ lệ thắng không cao rồi.
Chớp mắt, tinh thần Lý Dương căng như dây đàn, gã đã toàn lực ứng phó.
- Chiến đấu của khiêu chiến giả, là chiến đấu sinh tử, không phải ngươi chết, thì là ta vong. Tràn ngập sự kích thích của sinh mệnh, để cho ta lần nữa cảm thụ giai điệu của sinh tử…
Kha Phong Ma Vương trong nháy mắt nhắm mắt lại, rồi đột nhiên tốc độ đạt tới tốc độ cực kì khủng bố.
Giống như vũ giả dưới ánh trăng, Kha Phong Ma Vương nhắm mắt lại tới ngay bên cạnh Lý Dương.
- Đúng vậy, nhắm mắt lại.
- Hưu!
Một đạo quang huyết quang hiện lên, Lý Dương vội vàng như làn gió mát tản ra, nhưng vẫn phát ra một tiếng "Tê", vùng bụng đã xuất hiện một đạo vết thương.
- Tốc độ quá nhanh rồi.
Lúc nãy đạo huyết quang kia vừa loé lên, nếu không phải Lý Dương động tác nhanh, thì chỗ bị công kích đã là trái tim.
- Đến đây, hết mình cảm thụ bản nhạc sinh tử ah.
Kha Phong Ma Vương nhắm chặt mắt lại, trên mặt có một tia tươi cười điềm tĩnh, một đạo huyết quang không ngừng loé lên, đó là vũ khí của hắn - trung phẩm ma khí chuỷ thủ "Ám Huyết".
Kha Phong Ma Vương đánh cận chiến, không dùng thần thức, cũng không cần đôi mắt. Thần thức cần não phải suy nghĩ làm lãng phí thời gian. Đôi mắt nhìn không rõ, càng thêm phần suy nghĩ. Chỉ cần phản xạ điều kiện, đã qua vô số lần chiến đấu sinh tử, đã bồi dưỡng lên phản xạ điều kiện, cơ bản không cần suy nghĩ, trực tiếp phản xạ.
Bởi vậy, tiết kiệm được thời gian suy nghĩ, tốc độ công kích tự nhiên nhanh lên nhiều.
- Phốc!
Lại một vết thương xuất hiện trên thân của Lý Dương, trên mình Lý Dương đã xuất hiện nhiều vết máu, còn thân của Kha Phong Ma Vương thì hoàn toàn sạch sẽ. Những bước tiền uyển chuyển mềm mại đó lại tuỳ theo ý nghĩ, hoàn toàn là phản xạ điều kiện, không có chút nào tự cố tình làm ra.
Xuyên Vân Toa Vụ!
Lúc này Lý Dương đã đem Xuyên Vân Toa Vụ vận dụng đến mức cực hạn.
- Bồng!
Đao Phách lại bị cán chuỷ thủ "Ám Huyết" ngăn lại, tuy tốc độ Đao Phách của Lý Dương cao, nhưng không biết vì sao, mỗi lần đều bị chuỷ thủ của Kha Phong Ma Vương ngăn cản. Trên thực tế, lúc này Kha Phong Ma Vương cũng ngạc nhiên.
Tuy cách đánh của hắn chiếm thế thượng phong, nhưng cũng chỉ có thể làm cho Lý Dương bị thương ngoài da, căn bản không cách nào công kích vào vị trí của trái tim, dù sao am hiểu nhất của Lý Dương chính là thân pháp, cũng là đánh cận chiến.
- Ba mươi người các ngươi đem nhân vật trọng yếu của Bích Lan Sơn toàn bộ bắt hết.
Thần thức Kha Phong Ma Vương truyền âm cho ba mươi hồng y nhân đang đứng ở phía trên của sơn cốc.
- Mười người các ngươi đối phó với tên thanh niên kia, Những người khác bắt đầu bắt giữ những nhân vật trọng yếu của Bích Lan Sơn.
Ba mươi hồng y nhân trong nháy mắt phân công một cách chính xác, nhìn bọn họ đạt đến Ma Vương hậu kỳ cao thủ Lâm Chiêu có mười người đối phó, tuyệt đối không vấn đề gì. Còn lại hai mươi người đối phó với người khác.
- Hô!… Hô!… Hô!… Hô!…
Ba mươi người hoá thành ba mươi đạo tàn ảnh, lập tức quay người nhảy vào trận doanh của Bích Lan Sơn.
- Cẩn thận!
Lúc này Lâm Chiêu hô lên một tiếng to, đệ nhất chú ý của gã chính là Cát Hân. Nhưng ngay lập tức hắn phải tự mình chiếu cố bản thân, mười gã hồng y nhân đó vây chặt hắn, tuy công lực hắn không tồi. Nhưng cũng chỉ là cao hơn một tầng. Còn mười gã hồng y nhân đều là Ma Soái hậu kỳ cao thủ, đối phó với hắn thong thả có thừa.
- Tê…
Máu tươi nhiễm hồng trước ngực Lâm Chiêu, tuy tốc độ Xuyên Vân Toa Vụ nhanh. Nhưng hắn đối với việc nghiên cứu Xuyên Vân Toa Vụ còn xa mới kịp Lý Dương, hắn lại không có chút công kích thần thức nào cả. Đối mặt quần công, tất nhiên có chút thảm.
- Tất cả lên cho ta ah!
Lily hét lớn một tiếng, nhưng mấy ngàn cao thủ cấp bậc Ma Tướng một người cũng không động, bởi vì đám người này đều biết rõ, hồng y nhân là người của Kha Phong Ma Vương, trên thực chất Phiêu Tuyết Sơn Mạch vẫn là lĩnh địa của Kha Phong Ma Vương, bọn họ tự nhiên không dám vì một câu nói của Lily mà xông lên. Nguyên nhân quan trọng nhất là ba mươi hồng y nhân thực quá là khủng bố.
Ba mươi Ma Soái hậu kỳ.
- Đừng nhúc nhích!
Một hồng y nhân dễ dàng bắt giữ Lily. Lúc này Lily không dám động, bản thân một mình hoàn toàn kém thế, hơn nữa mấy ngàn cao thủ cấp bậc Ma Tướng kia cũng không ra tay, bản thân một mình chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
- Tiểu thúc!
Lúc này Cát Hân vẫn nhìn Lý Dương, Lý Dương lúc này máu tươi cũng dính đầy thân thể, hoàn toàn rơi vào kém thế,chỉ có thể dựa vào Xuyên Vân Toa Vụ bảo trì bất bại mà thôi.
- Đi chết!
Nhìn hồng y nhân chụp vào bản thân, Cát Hân quát lạnh một tiếng, liền đó một đạo đao mang từ nội thể bắn ra, bắn tới con mắt hồng y nhân, cô ta tự hiểu bản thân tuy ăn linh đan, đạt tới cảnh giới Thiên Ma, nhưng đối thủ thực sự mạnh, chỉ có thể công kích vào con mắt.
Hồng y nhân đó quá chủ quan, thần thức đảo một cái, Cát Hân chỉ là nhân vật cấp bậc Thiên Ma, hắn căn bản không thèm để ý, bởi vì quá dễ dàng. Nhưng…
- A! Hỗn đản!
Con mắt hồng y nhân đó nháy mắt bị bắn mù, lúc này đại nộ, giơ cao chiến đao trong tay muốn đem Cát Hân ra giết chết.
Thần thức của Lâm Chiêu đang chú ý Cát Hân, phát hiện ra cảnh đó nhất thời kinh hãi, cũng không để tâm đến lực công kích của mười người chung quanh mình, triển khai Xuyên Vân Toa Vụ đến tốc độ cao nhất, xông về hướng Cát Hân.
- Dừng tay!
Một tiếng rống to, Lâm Chiêu không để ý đến phòng ngự làm cho mười người kia sửng sốt, còn Lâm Chiêu đã đến bên Cát Hân, một quyền hung hăng trực tiếp phá vỡ ngực của hồng y nhân, bóp nát trái tim hắn, diệt nguyên thần của hắn.
- Oanh!
Mười hồng y nhân vẫn vây công Lâm Chiêu, hung hăng một đao chém vào thân Lâm Chiêu, Lâm Chiêu vì muốn giết hồng y nhân kia để bảo vệ Cát Hân nên căn bản không có né tránh.
Mười thanh đao!
- Phốc!
Đao chọc vỡ tâm tạng, trong nháy mắt Lâm Chiêu đem nguyên thần chạy trốn.
- Lâm …
Cát hân ngây người.
Chính vào giây phút ngắn ngủi đó.
- Dừng tay!
Một tiếng hét lớn vang lên trong sơn cốc, thanh âm chấn động đến nối ba mươi hồng y nhân đều sững người lại, tất cả mọi người đều nhìn vào trong sơn cốc.
Tập 8: Phiêu Tuyết