Thốn Mang

Chương 285: Cận thân chi chiến




Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Hỏa Vụ Sơn, Phiêu Tuyết sơn mạch nam vực đệ nhất sơn phong, quanh năm vụ khí hỏa hồng bay lượn.
Đoàn người của Lý Dương lúc này đã đến Hỏa Vụ Sơn.
- Khảm Hồng cùng Khảm Đồ, bây giờ chúng ta đã tới Hỏa Vụ Sơn, các ngươi làm sao để có thể tìm được vị trí của Huyết Phủ Dụ Xích?
Lý Dương hỏi.
Khảm Hồng tự tin nói:
- Không cần lo lắng, xin yên lặng chờ đợi một lúc, tự khắc có người mang chúng ta vào trong đó.
Khảm Đồ đứng một bên vẻ mặt cũng rất là tự tin, tự hồ như đối với việc tìm được Huyết Phủ Dụ Xích không lo lắng chút nào.
- Hừ, tốt nhất là có biện pháp giải quyết, ngàn vạn lần đừng có trêu ta, nếu không, làm lãng phí thời gian của mọi người, phá hỏng cảm tình mọi người thì có thể không tốt đâu.
Lý Dương cười lạnh nói.
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ cũng vô cùng tự tin.
- Xoát!
Một bóng người vọt đến, Lý Dương trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lãnh mang, một đạo đao mang liên đã bắn ra.
Khảm Hồng cả kinh, vội vàng vung tay một cái, một đạo loan nguyệt hiện lên. "Phanh!" lên một tiếng, đao mang Lý Dương bắn ra đã bị Khảm Hồng cản lại. Khảm Hồng vọi vàng nói với Lý Dương:
- Chân nhân, người tới là người của ta.
Thân ảnh vừa mới tới này nhìn thấy Khảm Hồng cùng Khảm Đồ, vội vàng quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ Tiết Ương ra mắt hai vị đại vương.
Tiết Ương cũng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa rồi thiếu một chút nữa là hắn mất mạng rồi, Tiết Ương không khỏi len len nhìn trộm một cái người vùa xuất thủ Lý Dương.
Lý Dương trên người tự nhiên có một cỗ khí tức băng lãnh, còn có một cỗ uy áp, điều này làm cho Tiết Ương không nhịn được rung động trong lòng.
Khảm Hồng quay về phía Lý Dương vội vàng nói:
- Chân nhân, Tiết Ương này là người của ta, ta đã sớm an bài hắn tiềm phục trong đám thủ hạ của Huyết Phủ Dụ Xích. Hắn đối với tình huống của Huyết Phủ Dụ Xích thập phần rõ ràng. Có hắn, chúng ta cũng có thể dễ dàng tìm được Huyết Phủ Dụ Xích.
Lý Dương cũng không lĩnh tình:
- Khảm Hồng, Khảm Đồ, hôm nay chúng ta liên minh, ta không muốn có chuyện gì lừa gạt ta, đừng ở trước mặt ta làm ra cái vẻ tự tin đó, rất nhiều chuyện nên nói rõ ràng ra thì tốt hơn đấy.
Hiển nhiên, Lý Dương đối với Khảm Hồng cùng Khảm Đồ như vậy rất không hài lòng.
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ trong lòng đều tức giận, nhưng nét mặt vẫn tươi cười như trước, lão đại Khảm Hồng nói:
- Đây là do chúng ta không đúng, thân là đồng minh, tự nhiên không nên giấu giếm chân nhân chuyện này. Chân nhân xin hãy yên tâm, sau này chúng ta không hề giấu diếm chân nhân chuyện gì nữa.
- Hy vọng là vậy.
Lý Dương nhàn nhạt nói.
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ trong lòng đều mắng "Kiêu ngạo, ngươi cũng không còn bao nhiêu thời gian để kiêu ngạo nữa đâu. Đợi khi Huyết Phủ dụ Xích chết rồi, cũng là lúc ngươi chết đấy."
- Tiết Ương, Huyết Phủ Dụ Xích ở đâu?
Khảm Hồng quay về phía Tiết Ương hỏi.
Tiết Ương vội vàng cung kính trả lời:
- Bẩm báo đại vương, Huyết Phủ Dụ Xích lúc này đang ở đại viện hậu sơn của Hỏa Vụ Sơn. Thuộc hạ chính mình thấy hắn vừa đi vào đó không lâu.
- Các vị đại nhân, xin tạm thời ủy khuất làm thủ hạ của tiểu nhân, xin mời đi theo tiểu nhân.
Tiết Ương chắp tay, lập tức bay đi trước về phía hậu sơn của Hỏa Vụ Sơn. Đám người Khảm Hồng lập tức đuổi theo, Lý Dương cũng theo phía sau. Tiết Ương tay để trên ngực, trực tiếp nhằm hướng đại viện phía hậu sơn Hỏa Vụ Sơn bay tới.
- Người ở đâu tới!
Thủ vệ hét lớn một tiếng, sau đó vừa nhìn thấy Tiết Ương lập tức nói ngay:
- Ồ, nguyên lai là Tiết đại ca, đi đi!
Thủ vệ cũng không điều tra gì, trực tiếp để cho mọi người đi vào, hiển nhiên Tiết Ương này ở trong Hỏa Vụ Sơn cũng là rất có nhân duyên (ý là quan hệ rất tốt).
Tiết Ương mỉm cười nhìn thủ vệ đó gật đầu, rồi liền đi về phía đại viện phía hậu sơn.
- Huyết Phủ Dụ Xích này ở trong một tòa lâu các ở trong đại viện, hai vị đại vương có thể động thủ rồi.
Tiết Ương nói.
Khảm Hồng gật đầu nhè nhẹ, lập tức nhìn lướt qua một lượt các tòa lâu các ở trong đại viện, khóe miệng có tia cười lạnh. Tìm tòi? Đương nhiên không cần phiền toái như vậy.
Một đạo loan nguyệt từ trong tay Khảm Hồng hiện ra, quang mang màu đen tùa hồ như xẹt qua không gian, trong nháy mắt bay về phía tất cả các tòa lâu các.
- Oanh!
Âm thanh các tòa lâu các,
- Như thế nào lại không có Huyết Phủ Dụ Xích.
Chỉ liếc mắt một cái, không thấy một cao thủ cấp bậc Ma Soái nào, Khảm Hồng cùng Khảm Đồ tự nhiên là sắc mặt đại biến.
- Dám đến Hỏa Vụ Sơn làm càn, giết!
- Mẹ nó, đi tìm chết cho lão tử!
Cả đám cao thủ cấp bậc Ma Tướng, Thiên Ma miệng thì mắng chửi, điên cuồng đánh tới.
- Dụ Xích tên hỗn đản này đâu rồi?
Khảm Đồ giận dữ, loan đao xuất ra, đám cao thủ cấp bậc Ma Tướng, Thiên Ma này phảng phất giống như bị cắt mạch, từng loạt từng loạt đổ gục xuống. Chênh lệch thực lực từ đó có thể thấy được, chênh lệch quá lớn. Hơn nữa nơi này cao thủ cấp bậc Ma Tướng chỉ có mười mấy người mà thôi.
Lý Dương lại là đứng yên không nhúc nhích, phàm là có người tới gần hắn, hắn vung tay lên, người đó liền trống rỗng biến mất. Toại Hổ, Ly Lang, Điền Báo ba người đứng ở phía sau Lý Dương, nhìn thấy Lý Dương phất tay địch nhân liền biến mất, không kìm được càng thêm kính ngưỡng Lý Dương.
- Đại ca, Dụ Xích tên hỗn đản hắn không có ở đây!
Khảm Đồ phẫn nộ hét.
Khảm Hồng tâm trạng cũng là tức giận, liếc mắt một cái nhìn Tiết Ương ở phía sau:
- Mẹ nó, cũng giám lừa lão tử, muốn chết!
- Đại vương, ta không lừa người a!
Thấy mục quang đỏ hồng khủng bố, Tiết Ương nhất thời biết là không hay, biết giải thích cũng vô dụng, liền muốn chạy trốn. Nhưng chính là theo một đạo loan nguyệt màu đen hiện lên, Tiết Ương liền hóa thành huyết nhục toái mạt.
Lý Dương chứng kiến một màn đó, trong lòng lại cười lên.
Tu luyện mười năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Lý Dương bất kể là cảm ngộ đối với thiên đạo hay là tu luyện, đều là hết sức nhanh chóng. Hôm nay Lý Dương tâm thần tu vi đã là Ma Vương trung kỳ. Thần thức mạnh như vậy, tự nhiên là có thể dễ dàng phát hiện ra Huyết Phủ Dụ Xích.
Căn cứ vào thần thức giám sát của Lý Dương, hiển nhiên, Huyết Phủ Dụ Xích không có mặt ở Hỏa Vụ Sơn.
Bất quá, Lý Dương lại không nói ra. Hắn muốn nhìn xem, Khảm Hồng cùng Khảm Đồ hai người rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào.
- Hai vị, bây giờ Huyết Phủ Dụ Xích không có ở đây, nên làm thế nào bây giờ.
Lý Dương hỏi lại.
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ nhất thời không có gì để nói, đồng thời đối với người ở đại viện hậu sơn chém giết càng thêm điên cuồng. Khảm đồ bỗng dưng hai mắt sáng ngời, quơ tay bắt lấy một cao thủ cấp bậc Ma Tướng, một cỗ hắc quang trực tiếp quán nhập vào trong đầu tên cao thủ cấp bậc Ma Tướng.
- Oanh!
Tên Ma Tướng này đầu và trái tim đồng thời nổ mạnh, não tương bay loạn xạ.
Khảm Đồ lại nở nụ cười:
- Hừ, nguyên lai Huyết Phủ Dụ Xích này vừa mới rời khỏi đại viện ở hậu sơn, từ trước đã đi tới chỗ khoáng mạch Thiên Linh Thạch. Đi, ta biết hắn ở chỗ nào rồi.
Nói xong, Khảm Đồ liền nhắm vị trí hướng đông bắc bay đi, đám người Khảm Hồng lập tức đi theo.
Lý Dương liếc mắt nhìn Tiết Ương đã chết một cái, trong lòng thầm than. Hiển nhiên Tiết Ương này không hề nói dối, Huyết Phủ Dụ Xích đích xác trước là ở đại viện phía hậu sơn, nhưng mà vừa mới đi đến khoáng mạch Thiên Linh Thạch.
Mà Khảm Hồng cùng Khảm Đồ lại là không thèm liếc mắt nhìn Tiết Ương một cái.
- Chúng ta cũng đuổi theo!
Lý Dương ra lệnh một tiếng, Toại Hổ, Lý Lang, Điền Báo tam đại Ma Soái trung kỳ cao thủ ở phía sau cũng đi theo Lý Dương, đồng thời bay đi. Mà Hỏa Vụ Sơn cũng bắt đầu trở nên rối loạn.
Khoáng mạch Thiên Linh Thạch, nó ở trong một cái hợp cốc.
Đám người Lý Dương lúc này cũng đã tới phía trên hợp cốc, thần thức của Lý Dương dễ dàng phát hiện ra vị trí của Huyết Phủ Dụ Xích. Huyết Phủ Dụ Xích chính là đang ở trong một đình viện trong hợp cốc nghỉ ngơi, phỏng chừng là đang giám sát công việc khai thác Thiên Linh Thạch.
- Chân nhân, Huyết Phủ Dụ Xích đang ở đây!
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ thập phần chắc chắn chỉ đình viện bên trong hợp cốc.
- Hô!
Một đạo hắc ảnh từ trong đình viện vọt ra, giống như cự thạch rơi xuống mặt đất, hung hắn dẫm lên mặt đất. Mặt đất cũng trấn động.
- Khảm Đồ, Khảm Hồng hai tên hỗn đản các ngươi, lại đến địa bàn của ta làm gì? Muốn cướp đoạt khoáng mạch Thiên Linh Thạch của ta. Hừ, quả thực là không muốn sống nữa.
Dụ Xích giống như một bức tượng đúc, thân cao hai mét rưỡi, eo so với cái thùng còn to hơn, mắt như hai cái đèn pha.
Dụ Xích mặc dù cường hãn vô cùng, nhưng mà tâm thần tu vi không tính là cao, chỉ là Ma Soái trung kỳ, cho nên hắn tới bây giờ vẫn không phát hiện Khảm Đồ Khảm Hồng tới.
- Mộc Dịch chân nhân, chúng ta có thể động thủ được rồi.
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ lại mỉm cười nói.
Dụ Xích này nhất thời kinh hãi, nhìn về phía Lý Dương:
- Ngươi là Mộc Dịch, Bích Lan Sơn Mộc Dịch?
Bởi vì hắn cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra khí tức của Lý Dương. Nếu như không phải là mắt thấy rõ ràng, hắn còn không biết là nơi này có người. Hiển nhiên, Lý Dương tâm thần mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Mộc Dịch, chỉ cần ngươi không ra tay, khoáng mạch Thiên Linh Thạch này ta cho ngươi ba thành.
Dụ Xích đột nhiên nói ra khỏi miệng.
Gặp Lý Dương, hắn cũng không có tín tâm. Dù sao thì cảm giác Lý Dương gây ra cho hắn là cảm giác của một cao thủ chính thức.
- Ai nói là Dụ Xích ngươi ngu xuẩn? Ngươi không hề ngu xuẩn a. Lại có thể dứt khoát như vậy, bỏ được ba thành khoáng mạch Thiên Linh Thạch. Ha ha, đáng tiếc, chúng ta đã sớm cùng với Mộc Dịch chân nhân thương nghị ổn thỏa rồi. Khoáng mạch Thiên Linh Thạch cấp cho chân nhân bảy thành, bảy thành a, Dụ Xích, ngươi có bỏ được không?
Khảm Hồng cười ha ha nói.
Giờ phút này, hắn đã nắm rõ ràng. Bên trong hợp cốc này, cũng không có bao nhiêu cao thủ, xem ra Huyết Phủ Dụ Xích này quả là quá mức tự tin, bên người không mang theo cái gì cao thủ.
- Bảy thành?
Đôi mày rậm của Dụ Xích nhướng lên, tựa hồ như rất lo lắng.
- Hô!
Thân thể của Dụ Xích đột nhiên trở thành một đạo tàn ảnh.
- Oanh long long...
Những chỗ mà Dụ Xích bước qua, đá vụn bay ra, hiển nhiên cước bộ của hắn lực lượng thật là kinh khủng, đồng thời, cũng cho thấy tốc độ kinh khủng của Dụ Xích. Cơ hồ chỏ trong nháy mắt, Dụ Xích liền đã tới trước mặt Khảm Hồng.
Đột nhiên...
Một phủ đầu cự đại màu huyết hồng đột nhiên hiện ra, giống như một tia chớp phá không, hung hăng nhằm Khảm Hồng bổ tới, khí thế mạnh mẽ, đến Lý Dương cũng kinh hãi không thôi. Chỉ cần giết được Khảm Hồng, Uyên Ương song đao không cách nào liên thủ, Khảm Đồ còn lại căn bản không đủ uy hiếp, chỉ cần đối phó với Lý Dương một người là được, đó là chủ ý đánh giá của Dụ Xích.
- Phanh!...Phanh!
Liên tục hai tiếng vang lên, hai đạo thân ảnh liền bay sang một bên, rơi xuống, chính là Khảm Hồng và Khảm Đồ.
Lúc này, Khảm Hồng và Khảm Đồ đã khôi phục lại thành chiều cao một mét sáu. Tốc độ của bọn họ vừa rồi Lý Dương cũng đã thấy được, quả thực là vô cùng kinh khủng, thân thể tuy lùn, nhưng mà tốc độ phản ứng cũng là vô cùng lợi hại.
- Chân nhân, còn chưa động thủ!
Khảm Hồng quay về phía Lý Dương quát khẽ một tiếng.
- Yên tâm!
Lý Dương vừa cười vừa nhìn về phía Dụ Xích:
Huyết Phủ Dụ Xích, nếu ngươi nguyện ý chia cho ta tám phần của khoáng mạch Thiên Linh Thạch, ta đây liền đáp ứng ngươi đối phó với Khảm Hồng và Khảm Đồ. Ngươi có bằng lòng không? Ta cho ngươi ba phút thời gian…
- Chân nhân, ngươi…
Khảm Hồng cùng Khảm Đồ nhất thời giận giữ.
Bất quá, Dụ Xích cũng là thân dục huân tâm (Ý là tham lam, không nỡ bỏ), cười lạnh nói:
- Hừ, đồ vật của Huyết Phủ Dụ Xích ta, còn thật sự chưa có ai dám cướp, mẹ nó, đến một người ta giết một người, đến hai người ta giết một đôi. Có bản lãnh, đến đây! Khảm Hồng cùng Khảm Đồ, hai con thỏ đế các ngươi, cùng lão tử đánh giết đi!
- Oanh!
Dụ Xích hung hăng đạp xuống mặt đất, thân thể nhất thời hóa thành lưu quang, trực tiếp nhằm về phía Khảm Hồng.
- Ai, cần tiền không cần mạng!
Lý Dương than nhẹ một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, nhoáng lên một cái tựa hồ như phi thường đơn giản, mà Dụ Xích cũng là nhanh như lưu tinh, nhưng mà Lý Dương phi thường đơn giản xuất hiện ở trước mặt Huyết Phủ Dụ Xích. Sự thần diệu của "Xuyên Vân Toa Vụ" khiến cho đám người Toại Hổ đứng xem ngây ngốc.
- Hát!
Lý Dương sắc mặt đột nhiên dữ tợn, rùn thấp người xuống, đầu gối hung hăng nện vào cái bụng giống như cương thiết của Dụ Xích.
Thượng phẩm ma khí Chiến Thần Ngõa công kích mạng nhất – Tất cái thiết chàng!
- A!
Dụ Xích nhất thời trừng mắt, trợn tròn. Chiến Thần Ngõa công kích gia tăng mười lần, dùng đầu gối công kích lại càng kinh khủng. Một chiêu này trực tiếp phá ra một cái lỗ thủng ở bụng hắn. may mà Lý Dương không phải là muốn mạng của hắn, phá đi trái tim trong ngực hắn.
Thậm chí, Lý Dương cũng không vận dụng "Phá Sơn Liệt Không"!
- Hát!
Lý Dương lại quát khẽ, chân phải vung lên 360 độ, hóa thành một đạo thoái bộ tàn ảnh, hưng hăng đá mạnh về phía sau một cái, hung hăng nện vào cằm của Dụ Xích.
- Ba!
Thanh âm vang vọng vô cùng, đầu của Dụ Xích cũng quỷ dị bị Lý Dương đá cho một thoái đá quay ra, hiển nhiên yết hầu đã bị đứt đoạn. Bất quá hắn là cao thủ Ma Soái hậu kỳ, chỉ cần nguyên thần bất diệt, tức là không chết.
- A!
Một tiếng kêu đau đớn, thân thể của Dụ xích bị đá bay ra.
- Ngươi lựa chọn có lẽ là sai rồi, tám phần khoáng mạch Thiên Linh Thạch mà thôi. Không còn cái mạng nhỏ, có nhiều Thiên Linh Thạch hơn cũng là vô dụng a.
Lý Dương cảm thán một tiếng.
Mà Khảm Hồng cùng Khảm Đồ cũng kinh hãi, ngơ ngác nhìn một màn này.
- Đại ca, Mộc Dịch này quá mạnh mẽ, kế hoạnh của chúng ta tựa hồ như không có khả năng thực hiện rồi. Chính diện ngạnh chống cũng đánh ngã được Huyết Phủ Dụ Xích.
Khảm đồ truyền âm với Khảm Hồng nói, giờ phút này hai người bọn họ cũng là lục thần vô chủ.
Chính diện đối kháng?
Bá Vương Hạng Vũ ở Ma giới có tên là Bá Vương, trên chiến trường chém giết, cao thủ đồng cấp, còn chưa có ai có thể chính diện cùng Hạng Vũ ngạnh kháng. Chiến thuật cận thân của Lý Dương là do Hạng Vũ tự thân truyền, tự nhiên là vô cùng bá đạo, một tên Huyết Phủ nho nhỏ làm sao có thể so được?
Thậm chí, Lý Dương còn chưa vận dụng "Phá Sơn Liệt Không", cũng chưa có vận dụng Bi Sát!
- Ai, hai tên tiểu tử các ngươi, như thế nào còn không ra tay, lúc đầu nói như thế nào rồi, ta chính diện kiềm chế, các ngươi hai mặt hợp kích, còn chưa động thủ?
Lý Dương quay về phía Khảm Hồng cùng Khảm Đồ trừng mắt, Khảm Hồng cùng Khảm Đồ nhất thời sợ đến giống như con gà con mổ thóc không ngừng gật gật đầu.
- Tám phần, ta cấp cho ngươi tám phần!
Huyết Phủ Dụ Xích bị đánh đã tỉnh lại, vội vàng hô to.
Tập 8: Phiêu Tuyết