Thốn Đan Thanh

Chương 8




14

Ta mang theo hổ phù, cùng Tiêu Cảnh Sách vào cung yết kiến thiên tử.

Hắn ta ngồi ngay ngắn trên cao, đánh giá ta bằng ánh mắt lạnh băng, sau một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng:

“Tiêu Cảnh Sách, nếu trẫm không nhìn lầm thì người ngươi gọi là tướng lĩnh mới của Bình Dương quân chính là phu nhân ngươi mới cưới.”

Tiêu Cảnh Sách bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

Thiên tử vỗ bàn, tức giận nói:

“Chẳng lẽ người mất trí rồi sao? Kỳ nữ như mẹ ngươi trăm ngàn năm mới có một người đã là hiếm có, ngươi còn mong tùy tiện tìm một người là có thể đánh đồng với bà ấy?”

“Có đánh đồng hay không thì mời bệ hạ đánh giá.”

Tiêu Cảnh Sách dẫn ta tới Diễn Võ Trường.

Sau khi ta thể hiện từng kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, kiếm thuật và đao pháp xong, ánh mắt của Hoàng Thượng cũng thay đổi.

Nhưng không giống như vui mừng, mà giống như một người nào đó tự thấy bản thân ở địa vị cao sau khi nhìn thấy người có năng lực đáng gờm mới xuất hiện thì sinh ra kiêng kị và chán ghét.

“Cho dù võ nghệ cao cường, cũng không có nghĩa nàng là tướng tài, có thể hành quân đánh giặc.”

Tiêu Cảnh Sách vén vạt áo lên, quỳ thẳng tắp:

“Vi thần nguyện tiến cử thê tử thử một lần, nếu chuyến này không thể đuổi hết người Bắc Khương ra khỏi nước Sở trong vòng ba tháng, vi thần nguyện giao ra hổ phù, giao toàn bộ Bình Dương quân cho người bệ hạ chọn để thống lĩnh.”

“Vi thần cũng cam nguyện lĩnh tội chịu phạt.”

Im lặng một lát, thiên tử nhàn nhạt nói:

“Trẫm duyệt. Chỉ e nữ tử như nàng tầm nhìn hạn hẹp, không thể bao quát mọi chuyện, trẫm sẽ hạ chỉ cho một phó tướng theo quân.”

Phó tướng theo quân này chính là Vệ Vân Lãng.

Hiển nhiên hắn cũng không cảm thấy ta có thể đảm nhận vị trí này, nếu không Vệ Vân Lãng sẽ không lười che giấu vẻ mặt uy hiếp.

Một ngày trước khi rời kinh, hắn thậm chí còn tới phủ mỉa mai:

“Diêu Thanh Gia, chẳng lẽ ngươi cho rằng hành quân đánh giặc là chuyện cậy mạnh là có thể làm được? Bình Dương Vương cũng ngu xuẩn đến cực điểm, để một nữ nhân như ngươi chỉ huy đại quân, còn không bằng sảng khoái giao hổ phù cho ta……”

Ta chẳng thèm nghe mấy lời vô nghĩa của hắn, tiến lên phía trước mấy bước, khi Vệ Vân Lãng còn chưa kịp phản ứng đã rút bội kiếm bên hông hắn, kề trên cổ hắn.

“Từ lâu đã muốn cho ngươi một đao, loại người giả tạo tự phụ, keo kiệt, âm hiểm độc ác như ngươi mà cũng xứng xem thường nữ nhân?”

Hắn mất thể diện, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét: “Diêu Thanh Gia! Rõ ràng là trước kia ngươi vẫn luôn lưu luyến si mê ta!”

“Khi đó bị mù, sau này trị hết rồi, không được sao?”

Ta chém một kiếm cắt đứt một sợi tóc của hắn, cho kiếm vào vỏ thuần thục: “Còn nữa, nhớ rõ về sau gọi ta là Diêu tướng quân, Vệ phó tướng.”

Trước khi đi, trong cung lại hạ một chiếu chỉ khác lệnh Diêu gia thả tự do cho tiểu nương của ta. Huyền Vũ tự mình tới đó đón người đưa về Bình Dương Vương phủ.

Đôi mắt của bà đỏ hoe, nhìn ta lo lắng: “Thanh Gia, đao kiếm không có mắt……”

“Phú quý tìm được trong nguy hiểm.”

Ta nắm bàn tay lạnh lẽo của bà trấn an:

“Mẹ không cần lo lắng, chuyến này con đi kiến công lập nghiệp, nhất định sẽ xin một thánh chỉ phong cáo mệnh cho mẹ.”

Ngày hôm sau khởi hành, Tiêu Cảnh Sách hiếm khi mặc kỵ trang, khoác áo choàng.

Hắn cầm dây cương, xoay người lên ngựa lưu loát, sau đó ngước mắt nhìn ta cười: “Ngần ấy năm chưa cưỡi ngựa, may mà vẫn chưa thấy xa lạ.”

Ngày hôm nay, kinh thành đổ tuyết, hắn ăn mặc chỉnh tề, mái tóc đen búi cao, nhìn rất anh khí thong dong, ta gần như có thể nhìn thấy vài phần kinh tài tuyệt diễm của hắn trước kia từ trong thân ảnh này.

Nếu không phải quân tâm đa nghi, nếu không phải độc dược khiến hắn bệnh nằm triền miên, Tiêu Cảnh Sách mới là người trẻ tuổi xuất chúng nhất kinh thành hiện giờ.

Ngoài cửa thành, tuyết rơi càng lúc càng dày.

Ta mím môi, nhìn Tiêu Cảnh Sách: “Chàng trở về đi.”

“Về đâu chứ? Đương nhiên ta phải cùng phu nhân đi Bắc Cương.”

Tiêu Cảnh Sách chớp mắt:

“Bình Dương Vương phủ có Huyền Vũ trấn thủ, mặc dù ta không thể ra trận giết địch, nhưng những năm này ta đọc nhiều binh thư như vậy ít ra cũng có thể làm quân sư cho phu nhân.”

“Nhưng biên cương lạnh giá, chuyến đi này nguy hiểm, sức khỏe của chàng……”

Hắn khẽ cười một tiếng, cắt ngang lời lo lắng của ta: “Ngày nào còn phu nhân thì ngày đó nàng có thể bảo vệ ta an toàn, không phải sao?”

15

Trong mùa đông giá lạnh, ta cùng với Tiêu Cảnh Sách ra roi thúc ngựa đến Bắc Cương.

Lúc đầu, cho dù có hổ phù trong tay, Bình Dương quân cũng không phục ta.

Trước mặt họ, tay đập vỡ một tảng đá lớn nặng hàng trăm cân bằng tay không, mới miễn cưỡng trấn áp bọn họ.

Trở về phòng, Tiêu Cảnh Sách liền hơi nghiêng đầu cười với ta:

“Hóa ra khi ở kinh thành, Thanh Gia vẫn luôn giấu nghề, xem ra nàng đã nương tình với ta.”

Ta mím môi, đột nhiên nhoài người tới túm vạt áo của Tiêu Cảnh Sách hôn hắn.

Trằn trọc liên tục, hắn bị ta hôn đến động tình không thôi, đến khóe mắt cũng đỏ lên.

“Phu nhân……”

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, trong đôi mắt bình tĩnh trong veo như suối kia dần dần có ngọn lửa cháy lên: “Phu nhân, đừng trêu chọc ta, ta chịu không nổi.”

Ta nhắm mắt lại, tựa cằm trên hõm vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Tiêu Cảnh Sách, cảm ơn chàng.”

Trước kia ở Diêu gia, ta vẫn luôn sống những ngày khó khăn.

Không chỉ có Diêu Thanh Uyển, đích mẫu cũng sẽ đối phó ta.

Bà ta nói Diêu gia từ trước đến giờ cần kiệm, nếu ta đã có sức lớn thì củi trong phủ sẽ giao hết cho ta chẻ.

Với ta mà nói đây chỉ là việc vặt vãnh, cho nên khi bà ta nhận ra không thể làm khó được ta thì lại tìm biện pháp khác.

Như vào ngày đông giá rét, sai ta nhảy xuống hồ vớt chiếc khăn tay bà ta làm rơi; như khi làm váy áo cho ta thì cắm chằng chịt châm bằng lông trâu; như là dùng an nguy của tiểu nương ép ta thử thuốc cho Diêu Thanh Uyển đam mê chế độc dược.

Dường như khi nữ tử đang ở khuê các, sau khi gả chồng đều bị nhốt trong hậu trạch, ngay cả tầm nhìn cũng bị xóa mờ đến mức không thể thấy gì nữa.

Đó không phải là cuộc sống ta muốn, bởi vậy khi ở kinh thành ta luôn cảm thấy khó chịu, mỗi một khắc đều bị ngàn vạn gông xiềng nặng nề trói buộc, bước đi khó khăn.

Hiện giờ, cuối cùng cũng đã tới Bắc Cương, trời đất bao la, lại không bị quản thúc.

Ba ngày sau, ta dẫn Bình Dương quân đến quan ngoại đánh với người Bắc Khương nửa tháng.

Bình Dương quân vốn là phần binh lính tinh nhuệ mà Bình Dương Vương đời trước chắt lọc ra, lại thêm những năm gần đây trấn thủ biên quan, được gió tuyết lạnh thấu xương ở Bắc Cương mài giũa trở nên sắc bén.

Ta cầm trường đao, đầu tàu gương mẫu giết ba đại tướng bên Bắc Khương, trận đầu đại thắng.

Mặc dù thắng, nhưng sắc mặt Vệ Vân Lãng lại vô cùng khó coi.

Ta càng được lòng quân, ngày sau hắn muốn tiếp quản Bình Dương quân lại càng khó khăn.

Tiêu Cảnh Sách nghe xong lời ta nhướn mày: “Phu nhân không cần lo lắng, hiện giờ chiến sự căng thẳng, hắn tạm thời không dám giở thủ đoạn gì đâu.”

Hắn thông thạo binh thư, hiểu biết binh pháp hơn ta nhiều, vì thế ta và Tiêu Cảnh Sách hình thành một sự ăn ý ngầm không cần nói ra.

Ta lĩnh quân chinh chiến, hắn bày bố mưu lược.

Chưa đầy hai tháng, đã lấy lại năm tòa thành ở Bắc Cương, tin chiến thắng liên tiếp truyền về kinh thành, cùng với đó, vẻ mặt của Vệ Vân Lãng cũng càng ngày càng âm trầm hơn.

Hào quang thiếu niên thiên tài mà hắn luôn tự hào đã bị dập tắt ở trước mặt ta.

Khi giao thừa đến gần, người Bắc Khương đã rút về khu vực Đoạn Phong Quan giáp ranh giữa thảo nguyên với quan ải.

Ta và Tiêu Cảnh Sách đón năm mới đầu tiên ở Bắc Cương.

Đêm giao thừa, hắn hâm nóng rượu, tươi cười nâng ly chúc ta: “Tướng quân sinh ra là để kiến công lập nghiệp, lưu danh muôn đời.”

Trải qua hai tháng chém giết trên chiến trường mài giũa, trên người ta nhiễm huyết khí, tùy ý hơn so với dáng vẻ bó tay bó chân khi ở kinh thành đâu chỉ trăm lần.

Ánh mắt ta liếc qua bàn tay đang cầm ly rượu của Tiêu Cảnh Sách, đốt ngón tay thon dài vô cùng đẹp đẽ, có lẽ là vì uống rượu mà khuôn mặt thanh tuấn xuất trần của hắn có thêm chút huyết sắc.

Ta bọc tay hắn, dùng tư thế này uống một hơi cạn sạch ly rượu, cười nói: “Quân sư cũng vậy.”

Đêm khuya, ta ở sau bình phong đơn sơ tắm gội, vô tình dựa vào thành bồn ngủ thiếp đi, cho đến khi một lực nhẹ nhàng dừng trên tóc ta, đánh thức ta từ giấc mộng.

Giọng ta khàn khàn, lười biếng hỏi: “Ơ…… Tiêu quân sư lần này đến để làm gì?”

Tiêu Cảnh Sách vuốt mái tóc ướt dầm dề của ta, cười nhẹ nhàng nhưng quyến rũ, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là tới thị tẩm cho tướng quân.”

Những đầu ngón tay ấm áp chạy dọc từ cổ ta xuống dưới, chìm trong làn nước gợn sóng, lại nhóm lên ngọn lửa trên thảo nguyên.

Đêm giao thừa tuyết rơi ở Bắc Cương, ta cùng với Tiêu Cảnh Sách ở trong phòng nở rộ mùa xuân đầu tiên.