Thốn Đan Thanh

Chương 4




7

Thị vệ phía sau Tam hoàng tử rút đao thỉnh Tiêu Cảnh Sách lên lầu một lát.

Ta đếm sơ qua cũng có bảy tám người, cũng không phải ta không thể đối phó.

Vừa định ra tay, Tiêu Cảnh Sách đã quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu bao phủ ta: “Phu nhân đừng sợ, ta sẽ xuống ngay.”

“Nhưng……”

“Tam điện hạ thân là hoàng tử, hành sự quang minh lỗi lạc, sẽ không làm gì ta.”

Ta đứng ở đầu cầu thang, lo lắng nhìn lên trên.

Diêu Thanh Uyển đi đến trước mặt ta cười khẽ:

“Thật khiến cho người ta sung sướng, có vẻ thuốc đã có tác dụng, tỷ tỷ hiện giờ trông ngày một thô tráng.”

“Tỷ tỷ chỉ nghĩ mệnh cách của mình thật đáng quý, chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết mục đích thật sự mà Bình Dương Vương cưới tỷ ấy nhỉ?”

Ta không muốn nói chuyện với nàng ta, lại chịu không nổi việc người này khăng khăng nhằm vào ta, nhất định phải nhìn thấy ta thương tâm muốn chết mới vui vẻ.

Vì thế ta thở dài, nghiêm túc nhìn nàng: “Đương nhiên ta biết.”

“Tỷ biết?”

“Đương nhiên. Phu quân, chàng từng gặp ta một lần, bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn, nhất kiến chung tình với ta.”

Diêu Thanh Uyển cười lạnh một tiếng: “Tỷ tỷ thật đúng là si tâm vọng tưởng, tỷ cho rằng ——”

“Phu nhân đeo mấy cây trâm cài này rất là xinh đẹp, bổn vương phải lấy hết cái tráp này.”

Một giọng nói chợt vang lên từ xa đến gần, cắt ngang lời nàng chưa kịp nói.

Ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách và Tam hoàng tử đang từ trên lầu đi xuống liền vội vàng tiến lên, không yên tâm mà kiểm tra hắn từ trên xuống dưới một lượt.

Hắn nắm tay ta, mỉm cười lắc đầu.

Diêu Thanh Uyển chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Điện hạ, Bình Dương Vương nói chuyện mạo phạm người……”

Tam hoàng tử vung tay áo, lạnh lùng nói: “Cô cũng không so đo việc thất lễ với người sắp chết.”

Trên xe ngựa hồi phủ, ta nhịn không được hỏi việc này.

Tiêu Cảnh Sách vòng qua eo ta, dựa trên vai ta nhẹ nhàng thở dốc:

“Phu nhân, nàng không nghĩ tới nữ tử khuê các như muội muội của nàng vì sao lại cùng Tam hoàng tử xuất hiện ở chỗ này, còn cư xử thân mật như vậy?”

Ta bỗng nhiên hiểu ra: “Ý của chàng là, giữa nàng và Tam hoàng tử…… Nhưng hắn đã thành thân rồi!”

“Vị trí Tam hoàng tử phi sao so được với ngôi vị Hoàng Hậu?”

fishfromnowhere.wordpress.com

Ta có thế nào cũng không nghĩ tới, tham vọng của Diêu Thanh Uyển lại lớn như thế.

Khó trách cả Vệ Vân Lãng và Chu Hành đều hết lòng vì nàng ta, nàng ta lại không động lòng.

8

Ta suy nghĩ lại mọi chuyện một lần, hỏi Tiêu Cảnh Sách mấy câu liên quan đến Tam hoàng tử, hắn đều trả lời kiên nhẫn.

“Chàng và Tam hoàng tử……”

Lời nói còn chưa nói xong, một bàn tay ấm áp bỗng nhiên ôm ta từ phía sau.

Tiêu Cảnh Sách hơi khàn giọng, nói vào tai ta: “Phu nhân suốt đường đều nhắc tới Tam hoàng tử, ta sẽ ghen tị.”

Ta kêu lên một tiếng, trước khi dây lý trí cuối cùng đứt đoạn, lại nghĩ tới những lời ban ngày Diêu Thanh Uyển đã nói.

“Có phải ta…… béo không?”

Tiêu Cảnh Sách nhướn mày: “Cái này đúng là khó nói, hay là ta cẩn thận kiểm tra cho phu nhân một lần nhé.”

“Nhưng sức khỏe của phu quân không tốt, tuyệt đối không thể làm lụng vất vả như vậy……”

Tiêu Cảnh Sách dừng tay, ngây thơ nhìn ta: “Hay là…… Làm phiền phu nhân?”

Ta nuốt nước miếng: “Vậy cũng được.”

……

Ngày hôm sau, lúc nào ta cũng kinh hồn táng đảm, sợ Tiêu Cảnh Sách lại bệnh nặng.

Cũng may người mệt nhọc là ta, cơ thể hắn cũng không đáng ngại.

Khi ta cùng Tiêu Cảnh Sách dùng bữa, quản gia bỗng nhiên tiến vào nói người Vệ phủ tới, có gì đó muốn chuyển cho ta.

Là một túi tiền.

Năm năm trước ta mới vừa học nữ hồng, dây dưa với kim chỉ hơn nửa tháng mới miễn cưỡng thêu được một cái đưa cho Vệ Vân Lãng.

Chỉ tiếc tình đậu sơ khai, mới vừa nảy mầm đã bị hắn bóp chết.

Hắn cầm túi tiền kia, hừ mũi coi thường:

“Diêu Thanh Gia, cho dù ngươi cho ta 500 lượng, ta cũng không dám đeo thứ xấu xí như vậy trên người.”

Hiện giờ thứ này lại về tới tay ta, còn là khi ta và Tiêu Cảnh Sách chung sống hòa hợp, không cần nghĩ cũng biết lại là Diêu Thanh Uyển giở trò.

Ta nắm túi tiền kia, xấu hổ nhìn về phía Tiêu Cảnh Sách.

Hắn lại khẽ thở dài: “Tay nghề của phu nhân tinh xảo như vậy, thứ này lại không phải thêu cho ta, thật sự đáng tiếc.”

Ta không dám tin: “Chàng thật sự cảm thấy tay nghề ta tinh xảo?!”

“Đương nhiên.”

Ta hoài nghi thẩm mỹ của Tiêu Cảnh Sách có vấn đề.

Người nào trong kinh cũng chê ta thô tráng, hắn lại ngày ngày khen ta mỹ diễm động lòng người, làm hắn không kiềm chế được.

Túi tiền này bị Vệ Vân Lãng và Diêu Thanh Uyển lần lượt giễu cợt, hắn lại nói tay nghề tinh xảo.

“Nếu phu quân thích…… Ta thêu một cái cho chàng là được.”

Đã nhiều năm ta không hề chạm qua kim chỉ, tay nghề so với năm đó còn tệ hơn vài phần.

Nhưng túi tiền này, ta lại thêu nghiêm túc hơn trước gấp trăm lần.

Mặc dù ta chậm hiểu, nhưng không ngu xuẩn.

Từ khi ta gả tới đây, Tiêu Cảnh Sách đối xử với ta rất tốt, lúc nào cũng dung túng cưng chiều, ta đều ghi tạc trong lòng.

Trong lúc thêu túi tiền, ta vẫn luôn tránh mặt Tiêu Cảnh Sách, không muốn để hắn thấy túi tiền khi chưa hoàn thành.

Hắn cũng rất phối hợp, chỉ là đêm khuya nhìn thấy đầu ngón tay bị kim đâm của ta thì thương tiếc, há miệng ngậm lấy.

“Phu nhân vất vả như vậy, ta thật sự nhận mà hổ thẹn.”

Ta lắc đầu, nhịn không được hỏi: “Mấy ngày nay…… có phải sức khoẻ của chàng đã tốt hơn không?”

“Phải.”

Hắn cười cong mắt: “Phu nhân quả thực mệnh cách đáng quý, có thể trấn trụ ta.”

Đêm hôm ấy, cuối cùng ta cũng thêu xong cái cánh uyên ương cuối cùng, cầm túi tiền đi tìm Tiêu Cảnh Sách, lại không thấy hắn đâu.

Cho đến khi…… đi dọc hành lang đến tận thư phòng nằm sâu trong con đường khúc khuỷu.

Cách một cánh cửa, tiếng của Huyền Vũ truyền ra: “Vương phi cũng là người Diêu gia, liệu có giống Diêu Thanh Uyển, liệu họ có cấu kết với nhau?”

“Không thể nào, tâm tư của nàng đơn thuần, không nghĩ đến việc đó đâu.”

Đây là tiếng của Tiêu Cảnh Sách.

Chỉ là lạnh băng, lạnh thấu xương, thậm chí mang theo ý trào phúng, hoàn toàn không ôn nhu dung túng như khi ở trước mặt ta.

Huyền Vũ tiếp tục nói:

“Tuy rằng mạo phạm, thuộc hạ lại không thể không hỏi Vương gia một câu, hiện giờ người nhất thời đắm chìm, còn nhớ rõ lúc trước muốn cưới Vương phi để làm gì không?”

Trong nháy mắt, ta sững sờ tại chỗ.

Tiêu Cảnh Sách cưới ta, chẳng lẽ không phải bởi vì mệnh cách ta cứng, cưới về để xung hỉ cho hắn sao?

Trong phòng trầm mặc một lát, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Tiêu Cảnh Sách vang lên, có vài phần lạnh lùng nghiêm túc: “Đương nhiên ta nhớ rõ.”

“Mấy câu như vậy, sau này đừng hỏi lại.”