“Đinh đông….”
Chuông cửa vang lên dồn dập, Tần Diệc cau mày bỏ lại trò chơi sắp qua bàn đi ra mở cửa. Là ai nhỉ?
Hắn kéo cửa, đôi vợ chồng trung niên đứng bên ngoài đã sớm không kiên nhẫn, người phụ nữ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tần Diệc, đã lâu không gặp, gần đây cháu khỏe không? Bác nhớ cháu quá!”
Nói rồi, bà lấy giỏ hoa quả mà chồng bà đang cầm để đưa qua. Tần Diệc không nhận, hắn chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn, giỏ hoa quả hình như đã bị bóc ra rồi lại được người ta lấy keo gắn lại.
Tần Diệc dựa vào khung cửa, không hề có ý mời người vào nhà, không mặn không nhạt nhìn hai người: “Có chuyện?”
Thấy thái độ của hắn, khuôn mặt cộm phấn của người phụ nữ trở nên nhăn nhó, bà ta không vui nói: “Đứa nhỏ này sao lại kỳ cục thế, hai bác đi xa đến thăm cháu mà cháu còn không mời các bác vào nhà ngồi à?”
“Xin lỗi, trong nhà rất bừa, có chuyện thì đứng đây nói luôn, chút nữa tôi còn phải ra ngoài.” Mặt Tần Diệc không đổi sắc nói, thuận tiện nhấc đôi chân đã xỏ sẵn giày lên để chứng minh.
“Cái th…..”
Người đàn ông nhanh chóng giữ chặt bà vợ đang muốn nổi cơn, liếc mắt trấn an bà rồi mới quay đầu gượng cười nói với Tần Diệc: “Tần Diệc, chuyện là thế này, ngoài việc đến thăm cháu thì hai bác cũng có chuyện muốn nhờ cháu giúp một tay.”
Quả nhiên là không có chuyện nhờ thì không thấy mặt, Tần Diệc cũng chẳng lạ gì. Hắn híp híp mắt thúc giục bọn họ nói nhanh.
Bà bác khụ khụ hai tiếng, chỉnh chỉnh lại tóc, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Tần Diệc này, hai bác đối xử với cháu cũng không tệ, lần trước vốn bác chỉ nhờ cháu giúp đỡ Triệu Dương nhà bác ký hợp đồng cháu còn từ chối, mà cuối cùng Dương Dương nhà bác lại thấy cháu ở công ty. Chuyện lần trước bọn bác cũng chẳng so đo, nhưng lần này cháu không thể tắc trách qua loa như vậy được.”
Tần Diệc ngoáy ngoáy lỗ tai: “Có chuyện thì nói nhanh.”
Sắc mặt bà bác trầm xuống. Nếu không phải ông chồng cứ kéo kéo liên tục, bà nhất định sẽ cho cái thằng đồng tính biến thái này một bài học!
“Nghe nói cháu vừa ở Mỹ về, ở cái công ty P… gì đấy làm cố vấn? Hình như là tuyển người mẫu nam đúng không? Triệu Dương nhà bác, cháu cũng biết đấy, điều kiện tốt như vậy mà ở Thiên Lộ lại không có cơ hội xuất hiện mấy, đều do bọn họ không có ánh mắt. Cháu xem, anh em hai đứa lớn lên cùng nhau, lại cùng công ty thì đương nhiên là phải giúp đỡ nhau đúng không. Cho nên, danh ngạch quảng cáo lần này sao có thể để người ngoài đoạt mất, cháu nói có đúng không?
Huống hồ, bộ dạng Dương Dương nhà bác cũng rất đẹp, tuyệt đối sẽ không làm cháu mất mặt. Chờ đến khi thằng bé nổi tiếng, người làm anh như cháu cũng thơm lây…..”
“Nói xong?” Tần Diệc lười nhác cắt ngang, có chút nực cười mà nhếch mép “Thật ngại quá, hai người tìm lầm đối tượng rồi. Chuyện danh ngạch này thì một người mẫu bị phong sát như tôi sao mà làm chủ nổi. Còn nữa, chúng tôi chỉ cần những người mẫu hạng A trong nước tới thử vai, Dương Dương nhà các người cố gắng về luyện thêm vài năm nữa may ra vào được vòng sơ tuyển. Không còn chuyện gì nữa phải không? Đi thong thả không tiễn.”
Nói xong hắn cũng chẳng thèm để ý tới người phụ nữ bị tức tới mức mặt chuyển mấy màu, đóng sầm cửa lại, thiếu chút nữa còn đập bẹp mũi bà ta.
“Thằng nhãi con! Đồ đồng tính luyến ái chết tiệt! Thứ mất dạy! Gì vậy chứ, tìm mi giúp là còn để mắt đến mi đó, đúng là không biết phân biệt…” Bà bác tức đến khó thở khó thở, đứng ngoài cửa ra sức mắng chửi, ông bác khuyên thế nào cũng không được.
Đúng lúc này, cửa lại mở, một người đàn ông đẹp trai mặc vest đi giày da đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn bọn họ như có chứa băng tuyết vạn năm, như sấm sét trước cơn bão.
Anh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm cũng đủ khiến vợ chồng hai người im bặt.
Qua một lát, đôi mắt hẹp dài của Bùi Hàm Duệ hơi híp lại, sắc mặt dịu xuống nói: “Tôi rất không hài lòng khi có người đứng ngoài cửa nhà mình gây ồn ào. Trước khi tôi tức giận, mời hai vị lập tức rời khỏi, nếu không, tôi có thể cam đoan, thằng nhóc nhà các người có luyện thêm bao nhiêu năm nữa cũng không nổi tiếng được đâu.”
Thanh âm của anh trầm thấp mà ấm áp, nhưng không hiểu sao họ lại thấy nhiệt độ xung quanh đang hạ xuống.
Khuôn mặt bác gái cứng lại, có chút vặn vẹo. Bà muốn nổi giận nhưng lại không dám, cuối cùng bị bác trai tóm chặt lôi đi.
“Bọn họ đi rồi à?” Tần Diệc nhô đầu ra từ phòng ngủ, cau mày cào tóc: “Nếu không phải vì không nỡ bán căn nhà này, em đã sớm chuyển đi rồi.”
“Hay chuyển đến nhà anh đi? Ở đó còn có ông đầu bếp mà em yêu mến đấy. Người nhà của em đúng là khiến anh không dám khen.” Bùi Hàm Duệ ngồi trở lại sô pha, Tần Diệc lao tới ngồi lên đùi anh. Anh vuột nhẹ mái tóc và hai má đối phương, lộ ra nụ cười đầy dụ dỗ đề nghị.
Tần Diệc nhíu mày không vui, sửa lại: “Bọn họ đâu có phải người nhà của em, chỉ tính là họ hàng thôi. Ngoại trừ huyết thống thì có cái gì thân thiết gần gũi nữa đâu.”
“Vậy sao?”
Tần Diệc ôm eo anh, ghì chặt lấy anh, bình tĩnh nói: “Em lưu luyến căn nhà này, không chỉ bởi vì đây là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho em. Em chỉ là, muốn có cảm giác có người nhà…..”
Người nhà…..
Cái từ chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa khiến Bùi Hàm Duệ giật mình. Anh kéo mạnh đối phương, cúi đầu hôn lên môi hắn. Răng nanh Tần Diệc cọ nhẹ lên môi anh, sợi tóc mềm mại cọ vào khiến anh hơi ngứa ngáy.
Hai người ngồi cùng một chỗ, vành tai chạm vành tai, tóc mai chạm vào nhau, thân thể dây dưa, vừa không âu yếm kịch liệt, cũng không có hương vị tình dục. Chỉ là dịu dàng triền miên nhưng lại vô cùng thỏa mãn, như thể dù cứ như vậy mãi cũng sẽ không thấy chán.
Cảm giác như vậy, Bùi Hàm Duệ rất ít khi cảm nhận được. Anh nhắm mắt, cọ cái cằm nhẵn nhụi lên đỉnh đầu Tần Diệc. Lỗ tai Tần Diệc dán lên lồng ngực anh, tiếng tim đập mạnh mẽ, đều đặn truyền vào tai. Tự dưng hắn lại thấy an tâm đến lạ!
Nghe tiếng cười buồn bực của Tần Diệc, Bùi Hàm Duệ buông hắn ra: “Sao thế?”
“Hơi ngứa…..” Tần Diệc miễn cưỡng nằm ra, thò chân xuống dưới bàn, lấy ngón chân quắp một cái ngoáy tai ra.
Bùi Hàm Duệ câm nín: “Bình thường em toàn lấy đồ như thế à? Lười đến thế nào vậy hả?”
“Thỉnh thoảng thôi mà, lỗ tai ngứa quá.” Tần Diệc nháy mắt với anh, nghiêng người, dùng má cọ cọ vào đùi anh.
“Muốn anh ngoáy tai cho cũng được, nhưng anh được cái gì?” Bùi Hàm Duệ cười, cầm lấy bông ngoáy tai, nhẹ nhàng cọ cọ vào vàn tai hắn.
“A, có lợi quá đi chứ, cho anh hôn lên khuôn mặt đẹp trai này một cái này.”
“Biến….”
Bùi Hàm Duệ rất nhẹ nhàng khéo léo, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này. Tần Diệc thỏa mãn gối lên đầu gối anh, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, khen ngợi nói: “Tay nghề có tiến bộ. Ưm…. A….. Thật thoải mái…..”
“Chậc, ngoáy tai thôi, em đừng có kêu dâm đãng như vậy được không?” Bùi Hàm Duệ rối rắm vỗ vỗ mặt hắn.
Tần Diệc im lặng, qua một lúc……
“A……Sâu hơn nữa….. Chán ghét~ Buồn quá đi…A….Ưm, chính là chỗ đó….”
“……..”
“Hehehe, tối nay hẹn đi gặp ông nội anh, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Tần Diệc nhanh chóng đứng lên, sảng khoái nhìn anh.
Bùi Hàm Duệ ném ngoáy tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em cứ chờ đấy!”
Đến nhà họ Bùi thì cũng đúng lúc hoàng hôn.
Bùi Hàm Duệ ăn mặc vẫn trang trọng như mọi khi, tuy rằng Tần Diệc cũng bị anh bắt mạc tây trang, nhưng bộ dạng vui vẻ, hớn hở kia hoàn toàn không giống như đi gặp người lớn trong nhà mà giống đi chơi xuân hơn….. Bởi vì đến giờ ăn cơm rồi, đầu bếp nhà họ Bùi, chú có khỏe không?
Ngoài ý muốn là, chiếc bàn gỗ lớn phong cách Châu Âu cổ đã bị đổi, thay vào đó là một chiếc bàn tròn màu ngà. Trên bàn trải một lớp khăn trắng có hoa, xung quanh là bốn cái ghế dựa, nhìn qua có vẻ vừa gọn gàng, hào phóng lại cũng rất thoải mái.
Ông cụ vốn chẳng mấy khi ăn trong nhà ăn lại đang ngồi cạnh bàn, cầm đũa nhét một hạt lạc rang muối vào miệng. Trong đĩa rau trộn khai vị còn có mấy sợi rong biển và củ cải muối. Đống đồ ăn gia đình trên bàn đầy đủ cả sắc, hương vị, chúng còn đang bốc khói nghi ngút.
“Ông nội.” Bùi Hàm Duệ có chút ngoài ý muốn, vừa định lên tiếng giới thiệu thì Tần Diệc đã lao tới như một viên đạn, cực kỳ tự giác ngồi xuống bàn ăn, thuận tiện lau nước miếng.
Hắn nghiêm túc nhìn ông lão đã từng gặp mặt, ông cụ cũng chăm chú nhìn hắn. Bùi Hàm Duệ cũng ngồi xuống, bưng lên chén trà cô hầu gái mang tới nhấp một ngụm. Đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, đã nghe thấy Tần Diệc nghiêm túc hỏi: “Ăn ngon không ạ?”
“…..Khụ.” Bùi Hàm Duệ sặc một ngụm, buông chén nước lấy giấy lau miệng.
Ông cụ sửng sốt một chút, nói: “……Cũng không tệ lắm.”
Tần Diệc nhất thời vui vẻ, sung sướng cầm đũa gắp một hạt lạc ném vào bát Bùi Hàm Duệ, sau đó lại nhét một viên vào miệng mình, nói: “Đây là lần đầu em ăn món Trung do đầu bếp nhà anh nấu.”
Bùi Hàm Duệ dở khóc dở cười nhìn hắn. Hạt lạc màu vàng nhạt lăn một vòng rồi xoay tròn trong bát của anh, nhìn qua rất dễ thương.
Ông lão cười cười, hỏi: “Cháu tên là Tần Diệc?”
“Vâng, ông nội.” Tần Diệc chú ý tới ánh mắt Bùi Hàm Duệ, thanh thanh cổ hong, nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ và tư thế ngồi của mình. Ấn tượng về ông nội Bùi của hắn cũng không tệ lắm, ít nhất thì tốt hơn bà bác nhà hắn nhiều.
“…..Cháu gọi ta là gì?” Ông lão lại sửng sốt.
“Ông nội ạ.” Tần Diệc nhịn không được quay đầu nhìn Bùi Hàm Duệ, đè thấp giọng, khẩn trương hỏi: “Không lẽ em nhận nhầm người?”
Bùi Hàm Duệ nhìn cười nói: “Không có.”
Ông nội Bùi cười tới nhăn cả mặt, giọng điệu cũng chậm lại: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu hai mươi mốt ạ.” Tần Diệc đứng đắn đáp.
“Ừm…” Ông cụ tính toán trong lòng. Nhìn bộ dạng hai người, không khỏi sờ sờ cằm. Được, tiểu Duệ nhà mình không chịu thiệt.
Nếu như lời này bị Tần Diệc nghe được, hắn cũng sẽ cười tủm tỉm nghĩ, hắn cũng không chịu thiệt.
Hắc!